Trạch Đỉnh toả ánh sáng xanh.
[Đỉnh Chủ: Lương Cừ]
[Luyện hoá Trạch Linh: Thuỷ Hầu Tử (trắng) (Độ dung hợp: 70. 6%) ]
[Kỹ năng thiên phú: Thủy Hành]
[Tinh hoa Thuỷ Trạch: Không]
[Độ chiếu cố của dòng sông: 0. 0001 (Giang Hoài) ]
[Khống chế thuỷ thú: Cá sấu Thái Hoa, Cá nheo sáu râu, Cua đá, Thiên thuỷ ngô công]
[Đánh giá: Trạch Linh của Thuỷ Hầu có nguồn gốc từ Hoài Qua Chi Chủ vĩ đại, nhưng kích phát không đầy đủ, là tiểu nhân vật không đáng nhắc đến]
Độ chiếu cố của dòng sông, 0. 0001!
Giá trị của con số nho nhỏ này còn hơn cả chương trình giảm giá trên Pinduoduo.
Lương Cừ nhìn chằm chằm con số 0. 0001. sâu sắc cảm thấy không dễ dàng gì.
Cũng không biết là do độ dung hợp tăng lên 20% hay là nguyên nhân độ chiếu cố của dòng sông mà Đánh giá ở dưới cùng cũng có thay đổi, từ "nhỏ bé yếu đuối" trở thành "không đáng nhắc đến", nghe thì có vẻ như không có khác biệt gì nhưng cũng coi như là tiến bộ nho nhỏ... nhỉ?
Chỉ là không biết rốt cuộc là bước nào trong buổi hiến tế được công nhận? Làm chủ tế? Hiến tế Sơn quỷ? Dẫn đầu hàng ngàn dân chúng?
Hay là không phải chỉ riêng một bước nào cả mà là hoàn thành toàn bộ quá trình mới được chiếu cố?
Về sau nếu muốn được nhận điểm chiếu cố đều phải tổ chức hiến tế, làm chủ tế sao?
Nghi hoặc quá nhiều quá nhiều, toàn bộ quá trình hiến tế quá đỗi phức tạp, không dễ gì thực hiện lại để đối chiếu thử nghiệm.
Lương Cừ không có cách nào để phán đoán, chỉ có thể đưa ra một số suy đoán nhất định.
Lễ hiến tế hôm nay, nói là hiến tế Hà Thần nhưng về bản chất lại không có đối tượng nhất định.
Giống như những gì Lâm Tùng Bảo nói, năm nào cũng có đại yêu hiện thân, được người phàm nhìn thấy.
Năm nay là Cóc ca hình cầu, năm ngoái là cá lớn, năm trước nữa là cá hổ, sau đó đều tổ chức hiến tế, là do hương dân xuất phát từ lòng kính sợ mà hình thành nên tập tục hiến tế.
Đại yêu quá nhiều, sông Giang Hoài quá lớn, xác suất cùng một nơi nhìn thấy cùng một đại yêu quá thấp.
Tình huống như vậy dẫn đến Hà Thần ở sông Giang Hoài có thiết lập tự biến hình.
Dân gian thường truyền tai nhau câu chuyện có Hà Thần sông Giang Hoài hoá thân thành quý công tử phong độ lịch lãm, yêu đương với nữ tử chốn dân gian, trừng phạt quan lại tham nhũng, con cháu bất hiếu, giúp đỡ thư sinh nghèo.
Trong tình huống không có phương hướng, nói là hiến tế Hà Thần, chi bằng nói là hiến tế bản thân con sông Giang Hoài.
Mọi người đều trông mong việc hiến tế gia súc có thể khiến sông Giang Hoài niệm tình bọn họ không dễ dàng gì mà năm tới mưa thuận gió hoà, ngũ cốc dồi dào, cỏ tươi cá béo.
Vì vậy thực ra hiến tế là hiến tế sông Giang Hoài.
Nếu muốn dựa vào việc hiến tế để nhận được điểm chiếu cố của dòng sông, vậy đây hẳn là một điều kiện cần.
Quy mô hiến tế và vị trí của mình trong lễ hiến tế có lẽ lại là một điều kiện cần khác.
Thân là chủ tế, dẫn theo ngàn người bái lạy, hùng vĩ oai nghiêm, chỉ sợ là còn uy phong hơn cả lão hoàng đế trong buổi triều sớm.
Nếu trở thành một trong số ngàn người kia, vậy có khả năng sẽ không có hiệu quả gì.
Chất lượng của tế phẩm cũng phải tính vào đó, không nói buộc phải là sơn tinh quỷ quái nhưng ít nhất cũng phải có ba con gia súc.
Ba thứ này có khả năng là ba yếu tố mấu chốt để nhận được sự chiếu cố của dòng sông.
Nếu bản thân hắn là chủ tế, dẫn đầu vạn người, hiến tế ba con đại yêu cấp Trăn Tượng, vậy độ chiếu cố của dòng sông ít nhất cũng phải 1 điểm nhỉ?
Lương Cừ không cảm thấy rằng mình tự bày hai cái bàn rách, giết hai con gà, một mình vụng trộm bái hai bái ở xó xỉnh nào đó là sẽ được sông Giang Hoài chiếu cố, thế thì quá không đáng tiền rồi.
Tuy nhiên có thể thử xem, thử cũng không mất tiến, đợi hôm nào đấy làm hai con gà, một cái lư hương rồi rưới máu gà xuống sông.
Trước tiên phải nuôi hai con gà mái hai năm rưỡi đã.
Lương Cừ xoa cằm trầm ngâm. Hắn bước ra khỏi thuyền có mái che, đứng ở đầu thuyền, xem xem có điểm khác biệt gì khi được chiếu cố không.
Gió lớn thổi mạnh, mái chèo đập vào nước sông, cuộn thành xoáy nước.
Trần Kiệt Xương cảm thấy kỳ quái, hắn là một tay bắt cá điệu nghệ, chèo thuyền cũng chẳng mấy tốn sức, nhưng hôm nay lúc chèo thuyền lại nhẹ nhàng vô cùng, tựa như trời đất đều cùng hiệp lực, nhẹ nhàng khua một cái là thuyền đã đi xa.
Vì không phải là thuyền của mình, trọng lượng bất đồng hay là vì mình ở Võ quán hai tháng liền không đi đánh cá nên thấy lạ tay?
Chờ đã.
Tốc độ của thuyền sao lại chậm rồi?
Trần Kiệt Xương khua mái chèo, cảm thấy cảm giác trong tay càng ngày càng quái lạ, tựa như đang chèo trong bùn, may mà chưa được bao lâu đã khôi phục về như bình thường, không nhẹ nhàng mà cũng không tốn sức, y hệt thường ngày.