Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 132 - Chương 132: Ta Đi Gọi Viện Binh (2)

Chương 132: Ta đi gọi viện binh (2) Chương 132: Ta đi gọi viện binh (2)

Cuộn vải rơi xuống mặt đất, đại phu cuống quít nhặt lên, không quan tâm đến việc tiếp tục băng bó nữa mà vội hỏi:

"Có quỷ?"

Một vị hương lão gấp đến độ xoay vòng vòng:

"Đúng vậy, có quỷ, nhất định là có quỷ, nếu không có quỷ, tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện nhiều Tinh quái như vậy? Trước đây chỉ nghe nói có nhà nào đó vào núi, vượt sông mà mất tích, làm gì có chuyện không kiêng dè gì như hôm nay được?"

Sau khi xoay một vòng, hắn duỗi tay ra nắm lấy cánh tay Lương Cừ:

"A Thủy, ngươi lớn lên ở thị trấn Nghĩa Hưng, không thể giống đám bạch nhãn lang kia, có chút bản lĩnh liền rời bỏ quê hương, quên luôn các hương thân"

"Khụ!"

Trần Triệu An ho khan một tiếng, nhìn chằm chằm hương lão mới nói chuyện kia.

Hương lão cảm thấy mình dường như đã lỡ lời nhưng không ý thức được bản thân sai ở đâu, chỉ có thể ngại ngùng không lên tiếng nữa mà lui trở về.

Cùng là hương lão nhưng cũng có sự phân chia.

Những hương lão khác vội vàng đứng dậy sửa lời.

"Đúng vậy, hôm nay nếu không có ngươi ở đây, không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa."

"A Thủy đã là Võ Giả chân chính đột phá cửa ải rồi đúng không?"

"Đúng vậy, mới hôm trước đột phá."

"Thật lợi hại, không giống tên tiểu tử bất hiếu không nên thân ở nhà ta, đúng là nhân tài của thị trấn Nghĩa Hưng."

Chẳng trách.

Ở bên cạnh, Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương nghe thấy đều kinh ngạc không thôi, càng cảm thấy Lương Cừ có thiên phú kinh người.

Hôm nay còn coi như có thể giúp đỡ hắn một tay, ngày sau thì thế nào?

Sợ là càng ngày khoảng cách càng xa, hai người thầm nghĩ trong lòng.

Trần Triệu An giơ tay lên, để mọi người tạm thời đừng vội, trịnh trọng nói:

"Mọi người sẽ không để ngươi phải tốn lực không công, chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngươi đã cứu mạng chúng ta, các vị hương lão ngồi đây, mỗi người sẽ cho góp ra 10 lượng bạc, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đại biểu cho tâm ý của chúng ta"

"Rất đúng, rất đúng, nhất định phải xuất tiền"

"Được, ta sẽ là người đầu tiên!"

Cuộc chiến với Sơn quỷ mọi người đều chứng kiến, Sơn quỷ kia ấy à, móng vuốt còn sắc bén hơn cả đao thép, tùy tiện vung tay là đã có thể đánh nát phiến đá, làn da toàn thân cứng rắn vô cùng, đao cũng không chém vào được, năng lực của người bình thường tuyệt đối không địch lại nổi, chỉ sợ là bao nhiêu người xông lên là sẽ chết từng ấy người.

Lương Cừ có thể giết chết quái vật như vậy quả là chuyện kinh người.

Trong quá trình chiến đấu, tuy có hai người Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương hỗ trợ, nhưng mọi người cũng không phải đồ ngốc, có thể nhìn ra được ai mới là người mấu chốt.

Thị trấn Nghĩa Hưng không phải chỉ có một vị Võ Giả là Lương Cừ, nhưng đều hướng đến chỗ cao hơn mà rời đi, hễ là người thật sự có tiền đồ đều dọn đi rồi, chỉ có người không có tên tuổi, lại luyến tiếc sản nghiệp ở thị trấn Nghĩa Hưng mới lựa chọn lưu lại đây.

Hương lão sở hữu trạch viện này cũng vậy, con cháu đều đọc sách luyện võ không thành nhưng ăn chơi nhậu nhẹt thì lại tinh thông.

Trước mắt, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có Lương Cừ.

Bị mọi người dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, Lương Cừ vô cùng xấu hổ.

Ở đây có 7-8 vị hương lão, mỗi người 10 lượng bạc, tính ra gần 100 lượng bạc, hắn tất nhiên cũng động lòng, nhưng giờ không phải vấn đề có tiền hay không mà là vấn đề có làm được hay không.

Cuộc chiến hôm nay vô cùng nguy hiểm, nếu như không có nọc độc của A Uy cùng với sự trợ giúp của hai ngươi A Xương, A Ba, nếu lại chiến một trận nữa thì ai cũng không dám chắc.

Tuy nhiên, hắn không làm được không có nghĩa là những người khác cũng không làm được.

"Các vị hiền lão, lần này ta quả thật là gặp may, hơn nữa con Sơn quỷ này có thực lực bình thường, chứ nếu là con ở trấn Bình Dương kia thì chắc chắn ta sẽ không có phần thắng."

Tâm tình nhóm hương lão như rơi xuống đáy cốc, Lương Cừ lại nói tiếp:

"Tuy nhiên, vài vị sư huynh của ta là Võ Sư chân chính, thực lực cực cao, bọn họ nhất định có thể, hơn nữa, ta cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, ta phải lên trấn Bình Dương tìm sư phụ trước đã, lão nhân gia có kiến thức uyên bác, có lẽ sẽ biết có chuyện gì đang xảy ra."

Nhóm hương lão xung quanh liên tục tán đồng.

"Vậy ngươi dự định khi nào thì lên đường?"

"Việc này không thể chậm trễ, ta lập tức đi luôn"

Vải bố đã buộc kỹ miệng vết thương trên người, Lương Cừ đứng dậy mặc quần áo vào.

"Nên như thế, mau chuẩn bị ngựa đi"

"Không cần ngựa đâu, đường bộ không được an toàn, ta đi đường thủy, để Trần Kiệt Xương đi với ta một chuyến là được, quần áo thay ra của ta đâu rồi"

Trần Triệu An sai người đem áo khoác và quần áo đã được giặt qua tới:

"Quần áo sau khi ngươi tắm rửa thay ra đều ở đây, chỉ là chưa kịp khô, bộ quần áo này của ngươi quả đúng là bất phàm, nhiều vết máu như vậy mà ngâm qua một lần trong nước là đã sạch bong"

"Đa tạ Trần lý lão"

Lương Cừ tiếp nhận quần áo, không chần chừ nữa mà đi ra cửa, tới bến thuyền liền nhảy xuống, Trần Kiệt Xương theo sát phía sau, khi lên thuyền liền cầm lấy mái chèo, tự đảm nhận trọng trách chèo thuyền.

Thuyền có mái che dọc theo vùng sông nước xuất phát về hướng trấn Bình Dương.

Bình Luận (0)
Comment