Hồ Kỳ trịnh trọng nói, sợ tiểu sư đệ của mình cảm thấy mấy thứ này không quan trọng, trong lòng không để tâm, cho nên cố ý đưa ra hai ví dụ.
Lương Cừ hiểu những lời Hồ Kỳ nói là đúng, chỉ là hắn cảm thấy gánh nặng trên người mình lại nặng hơn nhiều.
Hắn tựa như một tiểu hài tử bị gia trưởng mang đi báo danh liên tiếp vài lớp học liền, mấu chốt nhất là đều vì tốt cho ngươi, không học không được.
Đọc sách, học võ, học y, sau khi trải qua chuyện của Thủy Mộc Giáo, Lương Cừ thậm chí còn cảm thấy bản thân hắn nên đi tìm hiểu thêm về lịch sử và những chuyện bí ẩn, bằng không đến khi gặp chuyện lại đần mặt ra.
Đây chính là sự khác biệt giữa xuất thân không chính quy và được truyền thừa.
Một môn đồ được truyền thừa võ đạo, không nhất định đánh nhau giỏi hơn người xuất thân không chính quy nhưng nhất định sẽ toàn diện hơn, hiểu biết nhiều hơn, khi lâm vào khốn cảnh tỷ lệ sống sót cũng cao hơn.
"Được rồi, không có việc gì nữa, chỉ là nói trước với ngươi một tiếng, đi nhanh về nhanh nhé."
"Vâng"
Lương Cừ xoay người bước ra ngoài cửa viện, đi xuyên qua hành lang, đi tới cửa Võ quán, hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện.
"Không xong rồi, bên phía thư viện ta còn chưa xin nghỉ nữa."
Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ!
Hắn lại tự ý nghỉ học ở thư viện!
Vốn ban đầu định buổi trưa sau khi hiến tế Hà Thần xong, nếu còn thời gian sẽ quay lại thư viện đi học, ai ngờ lại phát sinh nhiều chuyện như thế, sớm đã quên mất, ngay cả việc nhờ người xin nghỉ cũng không nhớ ra.
Giờ trời đã tối rồi, thư viện chắc hẳn không còn ai, ngày mại lại tìm cơ hội thỉnh tội vậy. ...
Trong trạch viện của Lục Cương.
Lương Cừ dưới sự dẫn dắt của người gác cổng rón rén đi vào, hắn cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, động tác hoàn toàn theo bản năng.
Bầu trời đã tối đen, nhưng giờ mới chỉ là giờ Tuất một khắc, khoảng hơn 7 giờ, chỉ là do mùa đông trời nhanh tối mà thôi.
Thường ngày, nhà Lục sư huynh hẳn là đều có tiếng rèn sắt leng keng, vậy mà hôm nay đến cả một tiếng vang cũng không có.
Sau khi vào phòng, mấy lò rèn đều đã được dập tắt, chỉ còn lại lò rèn chuyên dụng của Lục sư huynh là còn đang sáng đỏ, có hai vị tráng hán đang trông coi, Lục sư huynh dựa vào một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Gần như ngay khoảnh khắc Lương Cừ tiến vào làm thay đổi dòng khí trong phòng, Lục Cương liền mở mắt ra, nhìn về phía cửa:
"Lương sư đệ?"
"Lục sư huynh". Lương Cừ khom người bái một cái, thấy tình hình liền biết Lục sư huynh mấy ngày gần đây vì để làm trường thương cho hắn mà đã phải vất vả rất nhiều.
"Tìm ta có việc gì vậy?"
Lương Cừ nhìn trái phải xung quanh:
"Có thể đổi địa điểm khác để nói chuyện được không sư huynh?"
"Đi, vào tĩnh thất"
Trong tĩnh thất, Lương Cừ kể toàn bộ chuyện ngày hôm nay mình gặp phải, bao gồm cả những trao đổi ở Dương phủ và Võ quán cho Lục Cương nghe.
Lục Cương nghe vậy liền nhíu mày.
"Thủy Mộc Giáo, ta cũng biết một chút, còn tưởng rằng đã bị tiêu diệt sạch, không ngờ vẫn còn sót lại, đúng lúc ta cũng đang có chút thời gian rảnh, đi, chúng ta tới Võ quán"
Đến Võ quán.
Hồ Kỳ chào hỏi Lục Cương, ba người cùng chờ đợi Hướng Trường Tùng và Từ Tử Soái.
Chờ khoảng gần ba khắc mới thấy hai thân ảnh từ bên trong hành lang vội vàng đi tới.
"Xin lỗi, xin lỗi, tới muộn rồi, tới muộn rồi."
Sau khi đi vào, Từ Tử Soái liền liên tục xin lỗi, Lương Cừ mơ hồ ngửi thấy mùi son phấn.
"Ngươi lại đi chơi lêu lổng ở đâu hả?"
Lục Cương nhíu mày, tuy là hỏi chuyện Từ Tử Soái nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hướng Trường Tùng.
Từ Tử Soái quét ánh mắt uy hiếp về phía hắn, Hướng Trường Tùng chỉ đành bất đắc dĩ cười nói:
"Không phải trong lòng Lục sư huynh đã có đáp án rồi sao?"
Lục Cương bất đắc dĩ thở dài:
"Các sư đệ đều đang ở đây, ta sẽ không nói ngươi nữa, dù sao ngươi cũng tự xem mà xử lý đi, chỗ kia về sau nếu cứ đi nhiều, chân tay mềm yếu thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi"
"He he, Lục sư huynh, ngươi cũng đừng coi thường ta vậy chứ". Từ Tử Soái dựng thẳng sống lưng, phủi phần đầu gối, đang định bốc phét.
"Được rồi, đừng đùa giỡn nữa, nói chuyện nghiêm túc, sự việc liên quan đến Thủy Mộc Giáo ngươi biết rồi chứ". Lục Cương là người lớn tuổi nhất ở đây, cũng là đệ tử có thực lực cao nhất, tất nhiên gánh vác trách nhiệm dẫn đầu.
Thần sắc Từ Tử Soái trở nên nghiêm chỉnh:
"Liên quan đến Thủy Mộc Giáo, ta thật ra có một ý tưởng."