Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 139 - Chương 139: Công Huân Lớn Lao, Bẩm Báo Hoàng Đế! (1)

Chương 139: Công huân lớn lao, bẩm báo Hoàng đế! (1) Chương 139: Công huân lớn lao, bẩm báo Hoàng đế! (1)

Lục Cương liếc nhìn:

"Nói nghe xem."

Từ Tử Soái làm người không nghiêm túc, thích giở trò, dụ dỗ phụ nữ, tuy nhiên hắn quả thật có nhiều thủ đoạn.

Năm nào cũng tổ chức sinh nhật cho sư phụ sư mẫu, lúc nào cũng nghĩ ra trò gì đó mới mẻ khiến ai nấy cũng vui vẻ.

"Hai hôm trước ta nhận được thông báo treo thưởng của quan phủ, bảo là có một trại thổ phỉ nằm cách thị trấn Bình Dương 120 dặm về phía đông, có hơn 20 tên, dù sao Lương sư đệ cũng sắp đột phá, ta liền không vội đi, muốn chờ sau khi Lương sư đệ đột phá rồi thì dẫn đệ ấy đi thấy máu."

Lương Cừ kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ bên trong này còn có việc liên quan đến hắn.

Hương Trường Tùng mang vẻ mặt cay đắng:

"Từ sư huynh thích làm việc này nhất, dẫn sư đệ mới gia nhập đi thấy máu, ta ban đầu cũng bị Từ sư huynh dẫn đi quét sạch một ổ sơn tặc ở cách đó 300 dặm, sau khi trở về nghiêng nghiêng ngả ngả mất nửa ngày trời, vừa mệt vừa buồn nôn, suýt chút nữa đã nôn mửa."

Ngừng một lát, hắn kề sát bên tai Lương Cừ, thì thầm nhỏ giọng trước mặt mọi người:

"Nghe nói Ngũ sư tỷ cũng từng bị dẫn đi, sau khi quay lại khóc to một trận, Từ sư huynh bị sư phụ phạt cấm túc một tháng."

"Khụ khụ, nói cái gì đấy, ta chẳng phải vì muốn tốt cho các ngươi sao."

Từ Tử Soai nắm tay không lại, ho một tiếng.

"Võ Giả mà, chưa từng thấy máu sao có thể gọi là Võ Giả, sư phụ chẳng phải thường treo trên miệng câu Võ Giả vốn chính là dùng võ để đoạt lấy sinh cơ sao..."

"Đừng nói nhảm nữa, tiếp tục đi."

"Ý tưởng của ta là, nếu ở lễ hiến tế Hà Thần kia, Sơn quỷ bị khí huyết và mùi máu tanh của súc vật thu hút đến, vậy thì chúng ta có thể tiếp tục làm như vậy không.

Dẫn nhóm sơn tặc kia lại đây, dù sao cũng là mấy kẻ không tiếc sinh mạng, chuyên môn hãm hiếp cướp bóc, quan phủ chỉ đích danh phải lấy đầu, chúng ta huyết tế ngay tại chỗ luôn, nói không chừng có thể dẫn rắn ra khỏi hang, khí huyết của con người so với súc vật nồng đậm hơn nhiều, dễ thu hút sơn tinh quỷ quái nhất.

Chỉ cần Sơn quỷ xuất hiện, vậy chúng ta liền có manh mối, xem nó sẽ đi đâu, làm gì.

Nếu từng được huấn luyện, vậy đi theo bọn nó đương nhiên sẽ tìm ra tổ của chúng nó, nếu không có, vậy nhất định có người ở gần đó theo dõi, nếu như không có người đi theo, lại chưa từng được huấn luyện, vậy chứng minh là chúng ta tự mình đa tình, nghĩ quá nhiều. Thế nào?"

"Địa điểm huyết tế đặt ở đâu?"

"Pháp Hoa Tự! Trực giác mách bảo ta, ngôi miếu rách kia không tầm thường, đại Sơn quỷ cũng biến mất ở đó, chúng ta liền giả định mục tiêu là nó!"

Mọi người có mặt ở đây đều trầm ngâm.

Hồ Kỳ lên tiếng hỏi đầu tiên:

"Sơn tặc cách đây 100 dặm, liệu có xa quá không, huyết tế muốn đạt được hiệu quả thì ít nhất cũng phải mười mấy tên chứ?"

"Không sai, tuy nhiên thời gian vẫn còn nhiều, tính từ lúc sư phụ rời đi, Thuỷ Mộc Giáo nếu thực sự muốn động thủ thì ít nhất phải chờ rắc rối bên phía sư phụ trở nên gay gắt, triệt để không thoát thân nổi, như vậy còn có thời gian khoảng 3 – 4 ngày, đủ rồi."

Lời này của Từ Tử Soái nghe có vẻ như có chút bất hiếu, dường như không để tâm đến an nguy của Dương Sư.

Nhưng trên thực tế, Dương Đông Hùng thân là Đại Võ Sư cảnh giới Thú Hổ, nếu thật sự gặp phải chuyện gì, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không làm phiền đã là tốt lắm rồi.

Hơn nữa, bọn họ có lòng tin với sư phụ mình.

Hổ dù có già thì uy nghiêm vẫn còn đó!

Thấy mọi người còn đang trầm tư, Từ Tử Soái lên tiếng:

"Dù sao các ngươi cũng không có cách nào khác tốt hơn đúng không? Chúng ta là Võ Giả chứ không phải mà Đại Nội mật thám, không giỏi tra án theo kiểu kéo tơ bóc kén.

Tóm lại ta kiến nghị nên đơn giản, thô bạo chút, không thì nếu để bọn chúng thành công, ít nhất cũng phải chết mấy trăm người, thế thì còn sống thế nào nữa?"

Mấy trăm người chết cùng lúc, tuyệt đối là một đòn đả kích cực lớn đối với uy tín của cường hào tại địa phương.

"Cường hào" lớn nhất chính là Võ quán Dương Thị.

Ngoài ra sẽ có một lượng lớn bách tính rời khỏi quê hương, trấn Bình Dương phát triển nhiều năm như vậy, có thể coi là việc sắp thành lại hỏng, gia tài bị người ta vét sạch.

"Vậy làm theo lời ngươi nói đi."

Lục Cương vỗ bàn đưa ra quyết định.

"Còn về bên thị trấn Nghĩa Hưng, sắc trời đã tối, ngày mai ta sẽ đi tìm hai vị Võ Giả quen biết, để bọn họ tới đó ở một khoảng thời gian. Bên ngoài nhìn vào cũng không quá nghi ngờ, cũng coi như là giải thích được với các hương lão."

Bình Luận (0)
Comment