Lương Cừ ngâm mình bên trong thùng tắm.
A Uy thuận theo bờ vai của hắn leo đến bên cạnh thùng tắm, trăm chân của nó rũ xuống, vách thùng tắm rộng bằng hai đốt ngón tay vừa vặn thích hợp với chiều rộng cơ thể nó, tựa như gắn một cái thẻ vào khe.
Bên trong thùng tắm cũng không phải thuốc chữa thương mà là thuốc tắm phối hợp sử dụng với Viên quyền.
Vết thương gặp phải trong trận chiến với Sơn quỷ hôm nay đã gần như khỏi hẳn sau khi ăn Bổ Nhục đan, hắn đối luyện với Hồ sư huynh tuy có máu ứ đọng nhưng đều không nghiêm trọng, không cẩn thiết phải đặc biệt trị liệu.
Từng tia từng sợi dược lực theo lỗ chân lông thấm vào bên trong, cường hóa cơ thể từng chút một.
Chờ đến khi nước thuốc màu nâu chuyển dần sang màu vàng nhạt, Lương Cừ đứng dậy lau khô người, mặc vào một chiếc quần rồi tiếp tục luyện tập Viên quyền.
Khí huyết đã tiêu hao hầu như không còn lại lần nữa tràn đầy, chiều dài và chiều rộng mơ hồ tăng thêm mấy phần, quả thật có hiệu quả phi phàm.
Luyện tập xong, Lương Cừ lại dùng nước dội sạch mồ hôi rồi về phòng, nằm lên giường ngủ một giấc thật sâu.
Chỉ trong thời gian một ngày mà có quá nhiều chuyện phát sịnh, quả thật quá đỗi mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau.
Lương Cừ nhờ Trần Kiệt Xương làm chân chạy, giúp hắn xin nghỉ với thư viện, rồi tiếp tục đối luyện với Hồ Kỳ ở Diễn võ trường.
Đám Học Đồ ngồi vây quanh ở một bên quan sát, mỗi khi nhìn thấy Lương Cừ có thể phản kích lại đều sẽ reo hò, nhìn thấy hắn một lần nữa bị đánh bại sẽ phát ra âm thanh rên rỉ.
Lương Cừ được thu nhận làm đệ tử thân truyền của Dương Sư, rất nhiều Học Đồ lúc ban đầu đều sinh lòng bất mãn, cảm thấy người đó đáng ra phải là mình, không nên là một tên nhà quê đến từ thị trấn Nghĩa Hưng.
Nhưng đến nay đã hơn nửa tháng trôi qua, cho dù có bất mãn cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực, chậm rãi làm quen, bầu không khí giữa hai bên cũng dần trở nên hòa hoãn.
Không ít người đầu óc linh hoạt còn muốn mời Lương Cừ ăn cơm để tạo quan hệ, chỉ tiếc rằng sau khi Lương Cừ bái sư, số lần xuất hiện ở Võ quán ngược lại trở nên ít đi, vẫn cứ mãi không tìm được cơ hội.
Trong đám Học Đồ còn có mấy người hô to cố lên.
Bọn họ là sau này mới gia nhập Võ quán, sau khi nghe kể chuyện của Lương Cừ liền vô cùng thán phục bản lĩnh của hắn, hoàn toàn coi hắn thành 'Thần tượng' để sùng bái.
Bọn họ đều 'chờ mong' bản thân mình cũng sẽ có một ngày gặp phải chuyện bất công như vậy, sau khi đại sát tứ phương lại lọt vào mắt xanh của cao nhân.
Chuyện này cũng hết sức bình thường, có thể đến đây học võ phần lớn đều là nhờ phụ mẫu cung cấp nuôi dưỡng, thiếu niên 14-15 tuổi tràn đầy nhiệt huyết, hoàn toàn không biết dưới viễn cảnh này của mình chôn vùi sự không cam lòng và phẫn nộ của biết bao nhiêu người.
"Phù"
Lương Cừ lại một lần nữa bị Hồ Kỳ đánh lui, làn da toàn thân hắn đỏ bừng, há mồm thở dốc, khí huyết trong cơ thể lại lần nữa bị tiêu hao sạch sẽ.
Sáng sớm nay một vòng, giờ đã là vòng thứ hai.
So với thời điểm tối hôm qua chỉ một kích là kình lực đã hết sạch, hôm nay hắn đã có thể đánh ra 2-3 chiêu mà kình lực không bị tiết ra, có thể nói là tiến bộ cực lớn.
Trong lòng Hồ Kỳ cũng hết sức kinh ngạc, có thiên phú về tu luyện không có nghĩa là có thiên phú về chiến đấu, rất nhiều người chỉ có tố chất chứ không biểu hiện ra được.
Tập luyện thường ngày có thể giúp tu vi tăng tiến, nhưng khi vừa vào thực chiến, hai chân lại run lẩy bẩy.
Năng lực chiến đấu của Lương Cừ không tồi, tiến bộ cực nhanh, hơn nữa phong cách tác chiến dũng mãnh, tựa như một chiếc khăn bông nhanh chóng hấp thu kinh nghiệm, mỗi một lần đều có một biểu hiện mới, là người biết sử dụng đầu óc.
Mắt thấy Lương Cừ đứng dậy muốn tiếp tục, Hồ Kỳ hướng đoản côn xuống đất, lắc đầu nói:
"Tạm thời đến đây thôi, giờ Ngọ một khắc rồi, đi ăn cơm trước đã, cơm nước xong xuôi ngươi qua chỗ Lục sư huynh đi, chờ ngươi trở về rồi lại luyện tiếp, tiện thế khôi phục một chút khí huyết"
Lương Cừ quay đầu nhìn đồng hồ nước bằng ấm đồng, quả thực đã dâng lên đến vị trí giờ Ngọ.
Đám Học Đồ tốp năm tốp ba rời đi.
Mệt mỏi hơn nửa ngày trời, khẩu vị của Lương Cừ cũng lên cao, động đũa ngay sau Hồ sư huynh, một mình đánh chén bốn bát cơm và một lượng lớn thịt bỏ, toàn thân trở nên ấm áp hơn hẳn.
Sau khi ăn xong hắn liền cáo từ Hồ Kỳ rồi vội vàng chạy tới chỗ ở của Lục sư huynh.
Chờ đợi nửa tháng, binh khí mang linh tính cuối cùng cũng bước đầu hoàn thành, Lương Cừ sóng lòng trào dâng, kích động khó nhịn nổi.
Bên trong tiệm rèn vẫn im ắng như cũ, Lục Cương không đứng trước bếp lò nổi lửa mà quay người lại đứng trước một chiếc bàn gỗ tử đàn dài, đang khắc vẽ cái gì đó.
Lại gần nhìn, là một tấm da thuộc mỏng có màu nâu xám.