Thời gian chờ đợi lâu dài khiến cho Tầm sơn khuyển nhàm chán ngồi dưới đất, hình thể khổng lồ của nó nhìn qua giống một con nghé con.
Lương Cừ ngồi xổm xuống, Tầm sơn khuyển ngoan ngoãn để lộ ra cái bụng, hắn trừng lớn mắt:
"Con chó này không sợ người tí nào sao?"
"Sợ chứ, nhưng nó rất thông minh, thông minh đến mức có thể nhận ra quan hệ giữa chúng ta, ngươi đừng coi nó như một con chó bình thường, sư phụ mỗi ngày đều cho nó ăn thịt bò, cứ cách ba ngày lại cho ăn một viên huyết khí đan, hổ báo tầm thường đều không phải là đối thủ của nó đâu"
Lương Cừ hít sâu một hơi, chó còn được ăn ngon hơn người.
"Nó gọi là gì?"
"Hắc Xỉ"
Nghe thấy tên mình, Hắc Xỉ dựng một lỗ tai lên, ánh mắt ngước lên nhìn.
Lương Cừ duỗi tay ra sờ đầu, lông nó bóng loáng mềm mại, được chăm sóc cực tốt.
Thấy thế, Lục Cương liền đưa dây dắt cho Lương Cừ luôn, để hắn tới dắt.
Lương Cừ hứng thú bừng bừng kéo dây dắt chó, sau khi gãi gãi hai lần đầu chó, Hắc Xỉ liền đứng dậy, đi về phía ngã ba.
Một lát sau, thanh âm bánh xe nghiền qua đường đất truyền đến, từ phía xa dần tới gần.
Một đội xe gồm năm chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt.
Từ Tử Soái nhảy xuống khỏi xe, đẩy 'từng bó' sơn phỉ từ trên xe xuống.
Đội xe nhận được tiền liền nhanh chóng rời đi.
"Tổng cộng 23 người, may mắn không làm nhục sứ mệnh."
Lục Cương hỏi:
"Trạng thái thế nào?"
"Chúng ta ở trên xe ngủ một giấc, cũng không tệ lắm"
"Được, vậy thì lên núi thôi! Lương sư đệ và Hướng sư đệ đi ở giữa"
Lục Cương dẫn đầu, Hồ Kỳ đi thứ hai, Lương Cừ thứ ba, Hướng Trường Tùng thứ tư, Từ Tử Soái đi sau cùng.
Một đường xóc nẩy, tinh thần đám sơn phỉ bị tra tấn sớm đã tan rã, bị dây thừng kéo đi thành một hàng dài ở phía sau cùng, lúc này bọn chúng còn không biết bản thân sắp phải đối mặt với điều gì.
Lương Cừ vác trường thương trên vai, tay dắt theo Hắc Xỉ, cùng với bốn vị sư huynh đi lên Pháp Hoa Tự.
Vừa đến sườn núi, Hắc Xỉ đột nhiên sủa lên một tiếng.
Lục Cương quay đầu lại, Hắc Xỉ không kêu nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn, ánh mắt giao lưu với nhau.
Lương Cừ đại khái hiểu ý của Hắc Xỉ, nhỏ giọng hỏi:
"Có phải thật sự có Sơn quỷ đúng không?"
"Khả năng đó, cũng có thể là khí tức của Sơn quỷ lưu lại khi trước vẫn còn chưa tiêu tan, tóm lại không được buông lỏng cảnh giác"
Khi lên tới vị trí đỉnh núi, Từ Tử Soái buồn bực nói:
"Cái miếu này vậy mà còn chưa sụp đổ, cũng phải 50 - 60 năm rồi nhỉ?"
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, cả toà miếu đổ nát hết sức âm trầm, gió núi thét gào, thê lương rợn người.
Đám sơn phỉ hốt hoảng, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, bọn chúng đều đang run lập cập, không biết là do thời tiết mùa đông lạnh hay là do sợ hãi nữa.
Nhưng bọn chúng hoàn toàn không dám phản kháng, Từ Tử Soái chỉ dùng một cây gỗ to đã công phá cả tòa sơn trại, chẳng khác gì người trời.
Từ Tử Soái duỗi tay ra túm lấy, đám sơn phỉ nghiêng ngả lảo đảo bị kéo đến bên trong miếu, sau đó quỳ thành một hàng.
"Nếu không chịu nổi thì có thể không nhìn". Hồ Kỳ nói với Lương Cừ.
Lương Cừ lắc đầu, tỏ vẻ mình có thể tiếp thu.
Đều là những tên côn đồ đáng chết, làm nhiều việc ác hơn cả Trương nấm đầu, có gì mà phải sợ chứ?
Nếu như vậy cũng sợ, chi bằng nhân lúc còn sớm trở về chăn heo còn hơn.
Động tác của Từ Tử Soái cực nhanh, trong phút chốc, mùi máu tanh phóng lên trời cao.
Vì để mùi máu tanh nồng đậm hơn, hắn chặt đứt tứ chi trong lúc tim còn đang đập mạnh, khiến cho máu tươi phun ra rất nhiều.
Thôi được, đúng là có hơi ghê tởm, hơn hai mươi người liền, mùi vị quá mức nồng đậm.
Lương Cừ nhăn mũi.
Mùi máu tươi nồng đậm như vậy khiến cho Thiên thủy ngô công trên tay hắn cũng có dị động.
Tầm sơn khuyển đang ngồi xổm ở bên cạnh quay đầu lại, thấy Lương Cừ cúi đầu, lặng lẽ ra hiệu cho nó yên lặng, nó nghiêng nghiêng đầu rồi lại xoay trở về.
Thật là một con chó ngoan!
Lương Cừ tán thưởng một tiếng trong lòng, vui vẻ xoa đầu nó, âm thầm chế trụ A Uy lại.
Ngọn núi mà Pháp Hoa Tự nằm ở đó cũng không cao, nếu như ở phương Bắc thì hoàn toàn chỉ là một sườn núi, cao có hơn 300 mét, nhưng ở gần trấn Bình Dương thì đã được coi là 'núi' rồi, bốn phía không có gì che đậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trấn Bình Dương phồn hoa bên dưới.