Từ sư huynh là một cô nhi.
Chẳng qua huynh ấy may mắn hơn một chút, cũng bất hạnh hơn một chút so với Lương sư đệ.
Huynh ấy từng được một cặp vợ chồng nhận nuôi dưỡng, sau đó lại có sơn phỉ đi qua thôn, vì để giữ lại con gà mái có thể đẻ trứng kia mà tất cả đều không còn lại gì.
Từ sư huynh hận thấu xương sơn phỉ.
Trăm dặm xung quanh trấn Bình Dương cũng không có một sơn trại nào cả. ...
Đêm đến.
Đặc huấn ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, Lương Cừ mệt đến mức chỉ muốn nằm sấp trên Diễn võ trường.
Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, hắn lại nghĩ đến cây Phục Ba thương đang được đặt dưới giường kia, tinh thần lại trở nên phấn chấn hẳn lên.
Hấp thu xong thuốc tắm, luyện một lần đứng tấn xong, khôi phục lại khí huyết, Lương Cừ lấy trường thương ra thưởng thức một lúc rồi khiêng trường thương lên vai, luyện tập ở trong viện.
Ánh trăng chiếu lên trên người, bộ ngực trần phập phồng theo mỗi nhịp hô hấp.
Hắn dùng tới lực đạo toàn thân, cơ bắp toàn thân siết chặt lại, tựa như một con báo đang nằm sấp.
Khí huyết lưu chuyển, cánh tay đầy cơ bắp mạnh mẽ nâng trường thương lên, mỗi một khối cơ đều cực kỳ uyển chuyển.
Xét theo dáng người, hắn hoàn toàn có thể so với vận động viên bơi lội hàng đầu ở kiếp trước.
Có đôi khi, đứng trước gương đồng ở trong phòng, Lương Cừ cũng không dám tin tưởng những đường cong hoàn mỹ trong gương kia thuộc về mình.
Chỉ trong vòng ba tháng, người hắn đã cao vọt hẳn lên, từ một tiểu tử đến cơm cũng ăn không nổi, vóc dáng chỉ hơn 1m6, đã tăng lên đến 1m75, hơn nữa còn đang có xu hướng tiếp tục tăng mạnh.
Lục Cương sư huynh trước khi chế tạo Phục Ba Thương đã sờ cốt cho hắn một lần nữa, đo lường tính toán cốt linh để quyết định chiều dài của trường thương.
Cuối cùng cho ra kết luận, dựa theo xu thế trước mắt, chiều cao của Lương Cừ sẽ định hình ở 5 thước 6 đến 5 thước 8, tức là tầm 1m85 trở lên!
Hoàn mỹ.
Lương Cừ hít sâu một hơi, tận tình phát huy sức mạnh của mình dưới ánh trăng.
Trường thương màu vàng tối trông càng thêm sắc nhọn, tựa như đang phản chiếu ánh sao lấp lánh.
Nắm đấm sau khi đánh lên vật thể cứng rắn sẽ xuất hiện những vết nứt nhỏ không thể phát hiện ra được, lúc đó cơ thể sẽ bắt đầu chữa trị, theo số lần chữa trị càng ngày càng tăng, mật độ xương sẽ không ngừng tăng mạnh, đến lúc đó khi vung quyền thì nắm đấm sẽ càng thêm cứng rắn!
Linh Binh cũng vậy, mỗi một lần va chạm, vung ra đều sẽ khiến nó tự điều chỉnh chính mình, từ đó càng sát với nhu cầu và thói quen tác chiến của chủ nhân.
Linh Binh không còn gọi là binh khí nữa, nó chính là một vật sống!
Chỉ cần không gặp phải sự phá huỷ mang tính huỷ diệt, Linh Binh đều sẽ tự khôi phục lại!
"Hô, hô, hô"
Trường thương nặng gần trăm cân lướt qua bụi cây, dường như có một cơn cuồng phòng vừa quét qua, cuốn lên từng tầng lá rụng.
Luyện khoảng 15 phút, cơ bắp của Lương Cừ mỏi nhừ đến mức hơi trướng ra, lúc này mới không thể không dừng lại, lau chùi thân thương một vòng, lấy nước lạnh cọ rửa mồ hôi trên người rồi đi ngủ.
Ngày thứ ba, vẫn là đặc huấn như trước.
Chẳng qua hôm nay chỉ đặc huấn nửa ngày, buổi chiều Hồ Kỳ liền để Lương Cừ điều chỉnh lại trạng thái, ngủ trưa một giấc.
Căn cứ theo thời gian xuất phát của hai người Từ Tử Soái, chạng vạng hôm nay là có thể trở về đây.
Đến lúc đó, bốn người sư huynh đệ bọn họ sẽ cùng nhau lên núi, tới Pháp Hoa Tự, xem xem Sơn quỷ kia đến tột cùng là như thế nào.
Chạng vạng, Hồ Kỳ đã sớm kết thúc giờ học, đeo bảo vệ tay lên, sau lưng đeo theo một chiếc cung lớn màu đỏ sậm dài khoảng 1m5, bên hông còn đeo một bao đựng tên.
Lục Cương cũng tới Võ quán, ăn mặc bình thường như trước, còn dắt theo một con chó có hình thể cực lớn, toàn thân đen nhánh, sáng láng dị thường.
"Tầm sơn khuyển, là bảo bối của sư phụ, rất nhạy bén với khí tức của Tinh quái, nếu như huyết tế không có hiệu quả, có thể để nó thử xem sao". Lục Cương giải thích một câu.
Mặc y phục xong, đeo trường thương lên lưng, Lương Cừ dường như đang suy tư điều gì đó.
Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, hắn và hai vị sư huynh đi tới chỗ ngã ba dưới chân Pháp Hoa Tự.
Đến lúc trời tối, âm thanh bánh xe nghiền qua con đường đất đỏ nhấp nhô mới từ xa vang tới.