Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 148 - Chương 148: Cầm Thương, Dắt Chó, Trừ Ma.(1)

Chương 148: Cầm thương, dắt chó, trừ ma.(1) Chương 148: Cầm thương, dắt chó, trừ ma.(1)

"Ở bên này đi."

Từ Tử Soái ghìm chặt dây cương, đảo mắt nhìn hai bên trái phải, tuấn mã dưới hông đang thở hồng hộc, ngay cả tuấn mã dắt theo cũng mệt mỏi vô cùng. .

Bọn hắn một người hai ngựa, chạy nguyên một đêm, cuối cùng cũng tới khu phụ cận đích đến.

"Ta xuống nhìn xem"

Mùa đông ở phương Nam không tính là lạnh, trong rừng rậm có rất nhiều đại thụ có lá cây to rộng, ánh nắng chiếu loang lổ.

Thấy rừng cây rậm rạp, Hướng Trường Tùng cũng muốn xuống ngựa nhưng lại bị Từ Tử Soái ngăn lại.

"Không cần, để ta đi, ngươi tới thôn gần đây xem xem có xe ngựa không, thuê mấy cái qua đây, việc còn lại giao cho ta"

"Cũng được"

Hướng Trường Tùng quay đầu ngựa, đi tìm hương trấn dựa theo đánh dấu trên bản đồ.

Tứ sư huynh ngày thường tuy phóng túng nhưng khi làm việc chính sự vẫn rất đáng tin cậy, thiên phú càng là xếp đầu trong số các sư huynh đệ, có thể dễ dàng đối phó với mấy tên sơn tặc.

Từ Từ Soái buộc ngựa vào một cái cây rồi một mình đi vào trong rừng.

Núi rừng có địa hình phức tạp, cho dù Võ Sư tai thính mắt tinh nhưng hắn cũng phải mất một canh giờ mới tìm thấy.

Cửa lớn sơn trại cao 2 mét đứng sừng sững giữa rừng, Từ Tử Soái không vội vàng hành động, hắn thu liễm hơi thở, lẻn vào đi xung quanh một vòng.

Tất cả sơn phỉ đều mặt mày sáng bóng, trên cánh tay toàn là hình xăm, không phải là người từng chịu áp bách mà đều là hạng lưu manh vô lại, xưng bá núi rừng.

Hắn còn nhìn thấy bên trong một căn phòng nhốt vài nữ tử tóc tai rối bời, nhỏ nhất mới chỉ khoảng 10 tuổi, bị xích sắt quấn cổ, trước mặt bày đầy chén vỡ dầu đen, mùi hôi thối nồng đậm.

Chẳng trách quan phủ điểm danh muốn đầu người.

Từ Tử Soái xác nhận không có sai khác gì so với trên thông báo treo thưởng liền trở lại trước sơn môn, đứng yên trước một cái cây cao to thô ngang đùi người, trường kiếm lập lòe bên hông, căn bản không nhìn thấy rõ động tác, cây đại thụ đã chậm rãi đổ sụp xuống.

Cành khô va chạm vào nhau bị bẻ gãy, phát ra tiếng vang cực lớn, bọn sơn tặc nghe thấy vậy sợ hãi cả kinh, vội vàng chạy ra khỏi phòng, bò lên trên đại môn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Một cây đại thụ phía trước được vót nhọn tựa như một ngọn giáo gỗ từ trong rừng bay ra, mang theo dòng khí khủng bố, hung hăng đập lên trên đại môn, đại môn trong nháy mắt bị phá nát, hai tên sơn phỉ ở sau cửa cũng bị đánh bay theo.

Âm thanh rít gào vang to làm kinh động đến chim muông trong rừng.

Bụi mù nổi lên tứ phía.

Đám sơn phỉ té ngã trên mặt đất, nước vàng khè dưới háng không ngừng chảy ra, sợ tới mức hoàn toàn nói không nên lời.

"Lãng phí mất hai cái mạng chó rồi, đáng tiếc quá"

Từ Tử Soái vỗ tro bụi trên tay, chậm rãi bước vào sơn trại, hắn nhìn về phía tên sơn phỉ răng sún ngã nhào ở bên cạnh, bẻ gãy một nhánh cây đánh nhẹ lên gương mặt đối phương.

"Này, đương gia của các ngươi đâu?"

Sơn phỉ răng sún bị dọa đến mức đầu óc trống rỗng, theo bản năng chỉ về hướng phần thịt nát bên dưới cửa gỗ.

"Trời ạ, chết rồi sao? Phiền quá đi mất". Từ Từ Soái gãi mặt, thả người nhảy lên trên một đoạn giá gỗ còn sót lại, lấy ra một sợi dây thừng rồi hô to:

"Mọi người không cần phải sợ, nghe ta nói này, ta tới đây chỉ muốn làm ba việc, một là bắt người, hai là bắt người, ba là con mẹ nó vẫn là bắt người, đều ngoan ngoãn cho ta, từng đứa một tiến lên tròng cổ vào đây."

Trong góc tối, một tên sơn phỉ đầu trọc giật giật ngón tay, nhận thấy dường như không có ai chú ý tới mình, hai cái chân hơi xê dịch, lùi về phía sau từng chút một, sau khi lùi được 4-5 mét liền đứng dậy chạy trốn!

Phập.

Sơn phỉ đầu trọc cúi đầu, một nhánh cây dính máu cắm thẳng tắp vào mặt đất, hắn vươn tay ra sờ, không biết từ khi nào, ngực của hắn đã bị xé mở ra một huyệt động lớn bằng ngón tay cái.

Thình thịch.

Sơn phỉ đổ gục xuống đất, dưới người chậm rãi tràn ra máu tươi.

"Aiz, đã nói rồi mà, bảo các ngươi nghe lời sao các ngươi lại không chịu nghe theo? Nhanh, lên đây, tự tròng cổ vào đi"

Chờ Hướng Trường Tùng mang theo đoàn xe quay lại, hơn hai mươi tên sơn phỉ đã bị trói vào cây giống như những con chó.

"Trong sơn trại vẫn còn mấy người phụ nữ, hỗ trợ giải quyết một chút"

"Để ta đi xem xem"

Mang theo mấy người xa phu đang nơm nớp lo sợ tiến vào bên trong sơn trại, đại môn đã là một mảnh hỗn độn, bên dưới cửa gỗ dày nặng còn đè một đống thịt nát, máu tươi chảy khắp nơi, Hướng Trường Tùng thấy vậy cũng không lạ lẫm gì. .

Bình Luận (0)
Comment