"Huynh đệ tốt, mau tới xem, mau tới xem!"
Quay lại Võ quán, Lương Cừ gọi Trần Kiệt Xương, hưng trí bừng bừng dẫn hắn về phòng.
Trần Kiệt Xương không hiểu gì mà đi theo sau:
"Xem cái gì đấy? Đồ trong hộp dài kia à?"
"Không sai, ta cho ngươi xem đại bảo bối của ta."
Lương Cừ mở hộp gỗ dài của mình ra, trường thương hoa mỹ hoàn toàn hiện ra trước mặt.
Thân thương màu tím sẫm như gỗ tử đàn, đầu thương màu vàng đen, mỗi một chỗ đều vô cùng tinh xảo, lại ẩn chứa sát khí kinh người.
"Đại thương đẹp quá!"
Khuôn mặt Trần Kiệt Xương lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi thốt lời tán thưởng.
"Lợi hại không, Tam sư huynh tặng ta đấy!"
"Trâu bò!"
Trần Kiệt Xương không kìm được muốn vươn tay chạm vào, nhưng vừa cầm đã kinh hãi:
"Ui, nặng thế! Thương này của ngươi nặng bao nhiêu đấy?"
"99 cân!"
"Nặng thế cơ à? Thế chẳng phải chạm vào là bị thương, đụng vào là chết sao? Ngươi có vung lên nổi không?"
"Nếu dốc toàn lực thì miễn cưỡng có thể."
"Lợi hại, lợi hại."
Trần Kiệt Xương khen ngợi một câu, quay đầu lại nhìn trường thương, càng nhìn càng thấy đẹp, hắn lên tiếng hỏi:
"Thương này của ngươi có tên không?"
Lương Cừ sửng sốt, hắn thật sự còn chưa nghĩ đến việc này, Lục sư huynh cũng không đề cập đến, hẳn là để hắn tự mình đưa ra quyết định.
"Hay gọi là Hổ Đầu Trạm Kim Thương? Ngươi xem Li hổ này, uy phong xiết bao, đẹp muốn chết."
"Thô tục quá, trong tiểu thuyết Diễn Nghĩa, vũ khí của tướng quân đều tên như vậy, đổi cái khác đi."
Lương Cừ gặp khó.
Việc đặt tên quả thực không phải sở trường của hắn, xem bốn đứa nhóc nhà hắn là biết, hắn điên cuồng lục lọi điển cố lịch sử trong đầu mình, cố gắng phỏng theo một cái.
"Hay gọi là Phục Ba Thương?"
Trần Kiệt Xương suy tư mấy lần, thoạt nghe thì không bá đạo mấy nhưng lại có ý vị hàm súc trong đó.
Ngư dân ra khơi sợ nhất là phong ba sóng lớn, ý nghĩa này rất tốt.
"Phục Ba Thương, tên hay! A Thuỷ đúng là người đọc sách từng đi học."
"Ha ha, vậy liền gọi là Phục Ba Thương!"
Có vẻ như sau khi đặt tên, mối liên hệ giữa Lương Cừ và Phục Ba Thương lại sâu sắc thêm mấy phần, cảm giác càng ngày càng kì diệu.
Hai người cùng quan sát một hồi, mãi cho đến khi Lương Cừ bị Hồ Kỳ gọi ra ngoài đi huấn luyện đặc biệt, trước khi đi mới bịn rịn không nỡ đóng hộp gỗ lại.
Trần Kiệt Xương cũng cảm thấy buồn cười:
"Nó cũng không biết chạy, ngươi như vậy khiến ta cảm thấy binh khí có linh tính cũng có thể tự bay."
"Ha ha, kìm lòng không đậu, kìm lòng không đậu."
"Ồ đúng rồi, sáng nay ta tới thư viện giúp ngươi xin nghỉ, có một tiên sinh trẻ tuổi tên là Tư Hằng Nghĩa bảo đợi khi nào ngươi rảnh thì nhanh chóng tới thư viện một chuyến, ngày nghỉ hắn cũng ở đó."
"Được, ta biết rồi."
Lương Cừ gật đầu, nghĩ đến việc "phương pháp" của mình đang lên men, chỉ là mấy ngày gần đây hắn không có thời gian đến thư viện.
"Ta dự định chiều nay ngồi thuyền về thị trấn Nghĩa Hưng một chuyến, đưa Huyết khí đan cho Lý Lập Ba, trước khi trời tối sẽ quay lại, ngươi có thứ gì muốn ta mang hộ không?"
"Có đây."
Lương Cừ lấy ra bình sứ nhỏ đựng Bổ nhục đan, đổ ra một viên, cắt thành hai nửa.
"Dùng để trị thương, để trong bình Huyết khí đan là được, đưa cả cho Lý Lập Ba, nửa viên là đủ, vết thương trên tay mất một hai ngày là sẽ ổn."
Hôm ấy tình huống cấp bách, hắn cũng không kịp đi hái hai củ sen giã thành bột.
"Được, ta thay hắn cảm ơn ngươi. '
"Chuyện nhỏ thôi, ngoài ra giúp ta tới nhà Trần thúc xem xem, bảo bọn họ hai hôm tới nếu có thể thì ít ra ngoài thôi. '
Lương Cừ từng nghĩ hay là đưa nhà Trần thúc tới ở trong Võ quán, nhưng ngẫm nghĩ lại thì Võ quán dễ bị tấn công đầu tiên nhất, chưa chắc đã an toàn bằng thị trấn Nghĩa Hưng, vậy nên cũng đành thôi.
"Được, ta nhớ rồi."
"Vậy không còn việc gì nữa, ta đi huấn luyện đây."
Trần Kiệt Xương gật đầu, thu dọn đồ đạc.
Trên Diễn võ trường, Lương Cừ cầm gậy đứng thẳng.
Với sự trợ giúp của Hồ Kỳ, hắn càng ngày càng thành thạo trong việc nắm bắt Kình lực pháp, đã có thể đảm bảo trong vòng ba chiêu thức khí tức không bị rối loạn, giờ đang thử sử dụng vũ khí.
Lần thứ tư bị Hồ Kỳ đánh trúng, khí huyết trong cơ thể Lương Cừ đã bị tiêu hao hết sạch.
Mấy học đồ xem náo nhiệt liền phát ra tiếng than.
Hồ Kỳ chau mày, quát lớn:
"Sao đấy, ngẩn người trong lúc chiến đấu? Ngươi có biết nguy hiểm thế nào không?"
Lương Cừ tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn cúi đầu chịu mắng.
"Qua đây, nâng ba mươi trụ đá! Nâng xong lại luyện tiếp!"
"Vâng."
Lương Cừ chán nản chạy đến một góc của Diễn võ trường, nâng trụ đá lên.
Hồ sư huynh không phải lúc nào cũng hiền hoà, một khi mình phạm phải sai lầm lớn sẽ bị đánh mấy roi, còn bị mắng một trận nữa.
Aiz.
Hắn không ngờ mình đang luyện tập mà Nheo Béo lại truyền tin đến, bảo là phát hiện ra Bảo Ngư có sừng, to lắm.
Có sừng, vậy chẳng phải là cá chim sừng trâu sao?
Một con cá chim sừng trâu nặng hơn một cân, chỉ riêng phần thịt cá đã có 1. 8 điểm Tinh hoa Thuỷ Trạch, chất lượng tốt hơn nhiều so với cá vược huyết hồng và cá đầu hổ, là một loại Bảo Ngư có đẳng cấp khác biệt hẳn.
Một cặp sừng có công dụng độc đáo, đến nay hắn vẫn còn giữ một cặp, chôn trong lu gạo ở trong nhà.
Vừa nghĩ đến đây, khí tức liền hỗn loạn.
Chỉ là giờ hắn không thể thoát thân được.
Từ sư huynh và Hướng sư huynh không biết khi nào mới quay lại, cho dù phải chờ đến mai thì giờ mà quay về cũng quá kỳ quái.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Cừ quyết định từ bỏ con cá chim sừng trâu này.
Không phải không đi bắt mà là để ba thú tự nghĩ cách, sau khi bắt được trực tiếp phân chia.
Chỉ là không biết bọn chúng có làm được không.
Giờ không giống như trước nữa, một con cá chim sừng trâu mặc dù quý giá thật nhưng cũng không phải thứ tài nguyên không có không được.
Nếu như ba thú ăn được, ít nhất Nheo Béo và Không Thể Động lại tiến gần hơn một bước đến việc tiến hoá, đều là chuyện tốt cả. ...
Vùng sông nước Giang Hoài, Nheo Béo nhận được lời nhắn từ Lương Cừ, hai sợi râu to nhất xoắn lại với nhau, tựa như "mày ủ mặt ê".
Cá có hình dáng kỳ quái không dễ bắt, chúng mạnh mẽ, bơi nhanh hơn nhiều so với loài cá bình thường, vừa nhỏ lại vừa linh hoạt.
Nhưng vừa nghĩ đến việc được ăn thịt cá thơm mềm thay vì xương cá, ruột cá, Nheo Béo liền chuẩn bị xông lên chiến một trận.
Không Thể Động và Nắm Đấm đồng loạt tụ tập lại, ba thú "thương lượng" đối sách.
Trong góc, râu cá vung vẩy, móng cá sấu cào lên không trung, càng cua kẹp loạn, một loạt bọt khí phun ra, sau khi nổi lên mặt nước liền nổ tung.
Một lúc sau, ba thú tản ra, bao vây con cá chim sừng trâu theo hình tam giác.
Khi đến gần phạm vi 5 mét, Không Thể Động xuất kích trước, tốc độ di chuyển của nó chậm nhất, không thích hợp đi bắt, chỉ cần dồn con cá chim sừng trâu về hướng Nheo Béo và Nắm Đấm là được.
Mánh khoé học được quả nhiên có tác dụng, cá nheo sừng trâu hoảng loạn chạy về hướng của Nắm Đấm, khi chuẩn bị vượt qua đầu, Nắm Đấm liền nhảy lên, duỗi cái càng cực đại ra kẹp lấy đuôi con cá chim sừng trâu!
Nhưng con cá chim sừng trâu này quá to, phải 8 cân liền, Nắm Đấm lơ lửng ở trong nước không có chỗ nào để mượn lực nên bị kéo đi mất.
May mà cá chim sừng trâu bị Nắm Đấm doạ sợ, nó lại thay đổi phương hướng, xông về hướng Nheo Béo, trong lúc sượt qua, Nheo Béo nhảy ra từ lớp bùn, cái đuôi của nó hất mạnh cá chim sừng trâu xuống đất, quay người lại, một ngụm cắt nát đầu con bảo ngư.
Săn bắt đại thành công!
Không Thể Động vội vàng bơi qua, ba thú tụ tập lại một chỗ, đều muốn được đánh chén một bữa ngon lành.
Nheo Béo dùng đuôi hất con bảo ngư đến trước mặt mình, nó lắc râu quẹt qua đầu cá, chỉ về phía Không Thể Động rồi lại trượt về phía đuôi cá chỉ về phía Nắm Đấm, cuối cùng quẹt qua phần bụng cá chỉ về phía mình.
Không Thể Động điên cuồng lắc đầu, dùng móng vuốt kéo con bảo ngư xuống dưới người mình, vươn móng vuốt sắc nhọn ra, xẹt qua phần đầu cá rồi chỉ về phía Nheo Béo, phần đuôi thì chỉ Nắm Đấm, phần bụng thì chỉ mình.
Nắm Đấm dùng càng kẹp lấy cái móng của Không Thể Động, Không Thể Động đau đến mức quất đuôi, Nheo Béo há to mồm phun bọt khí, Nắm Đấm nhân lúc này kẹp lấy râu của nó.
Trong lúc hai thú phẫn nộ, nó kẹp lấy Bảo Ngư kéo đến trước mặt mình, phần đầu chỉ Nheo Béo, phần đuôi chỉ Không Thể Động, phần bụng chỉ mình.
Ba thú đưa mắt nhìn nhau.
Đột nhiên, một mảng lớn bùn cát dâng lên trong nước...