Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 146 - Chương 146: Sơn Quỷ? Thứ Đồ Vô Dụng. (2)

Chương 146: Sơn quỷ? Thứ đồ vô dụng. (2) Chương 146: Sơn quỷ? Thứ đồ vô dụng. (2)

Toàn bộ vật tư đều là Lục Cương tự xử lý, không cần cân đo hắn cũng biết số liệu cụ thể.

Trọng lượng và độ dài này là suy xét đến việc Lương Cừ vẫn đang cao lên.

Lương Cừ gật đầu, trọng lượng gần 100 cân không phải hắn không cầm được, thậm chí có thể nói rằng cũng không tính là mệt mỏi nhưng là vũ khí thì lại hoàn toàn bất đồng.

Một người trưởng thành bình thường có thể dùng một cánh tay vung thanh kiếm nặng 2 cân đã là giỏi lắm rồi.

May mà trường thương không phụ thuộc nhiều vào lực cánh tay, trường thương tương hợp với tính cách tựa như một phần của cơ thể, thân là Võ giả đã đột phá một cửa ai, Trạch linh giúp Lương Cừ mạnh mẽ hơn so với Võ giả thông thường, thêm vào đó có sự hỗ trợ của Cung kình pháp, hắn miễn cưỡng có thể sử dụng được.

"Hậu viện của ta có mấy cọc gỗ, đi thử thương không?"

"Được!"

Lương Cừ khi còn nhỏ hay cầm gậy gỗ đập phá cỏ dại, chưa kể giờ lại có được thần binh lợi khí như vậy, hắn đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

Tới hậu viện, đang có mấy cọc gỗ thô quấn rơm đứng trong đó, bên cạnh còn có không ít khúc gỗ gãy, xem ra đây là nơi chuyên dùng để thử binh khí.

Lương Cừ hít sâu một hơi, vận chuyển kình lực, vung trường thương dài 2 mét 5 chém về phía cọc gỗ.

Tất cả các động tác chém, che, cắt, chặn, vẩy, kéo, đập, nện, đâm, móc, khi dùng thương đều không có vấn đề gì hết.

Một nửa cọc gỗ rớt xuống, rơi trên thảm cỏ phát ra thanh âm trầm đục.

Đệt!

Lương Cừ suýt chút nữa là chửi bậy.

Vừa chém xuống, hắn lại không hề cảm nhận được bất kỳ lực cản nào, tựa như chém xuyên qua không khí!

Quá trâu bò rồi, Tam sư huynh, huynh là nam thần của ta!

Một phát chém xuống, chỉ sợ là có thể xẻ đôi người ngay tại chỗ!

Hôm qua đối mặt với Sơn quỷ mà có thanh trường thương này, chỉ sợ là dù không đâm trúng chỗ yếu cũng có thể chặt đứt đầu Sơn quỷ!

Đợi hôm khác huyết tế, hắn sẽ dẫn đầu xung phong!

Lục Cương không biết Lương Cừ đang nghĩ gì, hắn lẳng lặng rút ba cọc gỗ ra, ghép lại với nhau, chỉ dùng một tay đã có thể cắm một phần ba cọc gỗ xuống dưới mặt đất.

"Thử lại xem."

Lương Cừ nghe vậy lại vung thương, cảm thấy hơi trì trệ nhưng lại không bị kẹt lại, ba cọc gỗ đều đồng loạt bị cắt đi một đoạn.

Lục Cương không biết lại mò đâu ra một thanh sắt to ngang cẳng tay cắm xuống đất:

"Thử lại xem."

"Cái này..."

Lương Cừ hơi đau lòng.

"Sợ cái gì, binh khí có linh tính chỉ cần chất liệu tốt là có thể tự sửa chữa, lên đi!"

Lương Cừ ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, hắn vẫn chưa kịp thay đổi quan niệm của mình.

Khi hắn vung thanh thương lên, chém xuống thanh sắt, lần này không hoàn toàn đứt gãy, chỉ gãy hai phần ba.

May mà hắn chỉ hơi dùng lực, thanh sắt thì bị gãy nứt, nhìn về phía đầu thương thì không bị hư hao gì cả.

Cú chém đã lợi hại như vậy, vậy đâm thì sẽ thế nào?

Lớp vỏ cứng như thép của cua quái vật hồi đầu chắc cũng sẽ bị đâm xuyên ấy nhỉ?

Nhìn thấy tình hình như vậy, dù là Lương Cừ hay là Lục Cương đều vô cùng hài lòng.

Một người hài lòng với binh khí của mình, một người hài lòng với kiệt tác của mình.

Trở về phòng, Lục Cương đưa cho hắn một hộp gỗ dài để đựng trường thương và một hộp da nhỏ.

Bên trong hộp da là một miếng Vonfram nhỏ, một miếng gỗ ngà nhỏ, một lọ dầu màu vàng và một mảnh lụa trơn mịn.

"Da của Ảnh thú có thể tự sửa chữa bằng cách hấp thụ máu, hai thứ còn lại muốn sửa chữa thì phải dùng vật liệu có thuộc tính tương tự, ta chuẩn bị cho ngươi hai mảnh, ngoài ra mỗi khi dính máu, nhớ phải dùng dầu kiếm lau chùi để tránh bị bẩn, đồ đạc đều ở trong đấy cả."

"Đa tạ Lục sư huynh! Lương Cừ xuất thân bần hàn, khó mà báo đáp được ân tình, về sau Lục sư huynh nếu có việc cần sai khiến, ta tuyệt đối sẽ không chối từ!"

Lương Cừ hiểu rõ, phải xử lý thêm lông vũ Xích Hoả Điểu kia khiến Lục sư huynh tiêu tốn biết bao nhiêu vốn liếng, rất nhiều vật tư trân quý được bổ sung thêm cho thanh binh khí có linh tính này, giá thành sợ là phải tăng gấp 3 – 4 lần.

Chỉ là cầm thì cũng cầm rồi, chỉ có thể mắc nợ thôi.

Lục Cương bật cười, không cảm thấy Lương Cừ có chỗ nào có thể giúp được mình, nhưng cũng không phản bác lại:

"Được, về sau nếu ta có việc gì cần sẽ không khách sáo đâu."

Lương Cừ ôm quyền cúi lạy, sau đó liền cẩn thận đặt bảo bối của mình vào trong chiếc hộp gỗ dài, ôm lấy chiếc hộp nói lời cáo từ.

"Được rồi, bận rộn nửa tháng trời, ta cũng phải nghỉ ngơi, ngươi đi đi."

Bình Luận (0)
Comment