Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 152 - Chương 152: Soát Núi Hàng Ma, Vạn Quỷ Khó Cản! (1)

Chương 152: Soát núi hàng ma, vạn quỷ khó cản! (1) Chương 152: Soát núi hàng ma, vạn quỷ khó cản! (1)

Dưới Quan Âm Điện, một viên gạch chậm rãi bị nhấc lên, giữa khe hở be bé lộ ra một đôi mắt sợ hãi.

Dưới ánh trăng mờ ảo, chứng kiến từng con Sơn quỷ bị tàn sát, A Lương hoảng sợ đặt viên gạch xuống, quay đầu nhìn Lâm Quý Dũng ở bên cạnh.

"Gây hoạ, gây hoạ rồi, Lâm quản gia, giờ nên làm thế nào đây, bị người khác phát hiện ra rồi, lão gia sẽ giết chúng ta mất."

"Không được hoảng! Hoảng cái gì? Bọn chúng không phát hiện ra nổi nơi này đâu, có thể làm gì chúng ta được? Lần trước đám bổ khoái kia chẳng phải cũng không phát hiện ra địa đạo sao?"

Lâm Quý Dũng trầm mặt trách móc một câu, khiến A Lương đang hoang mang bình tĩnh lại đôi chút.

Đúng thế, vị trí của bọn họ cực kín kẽ, trừ phi đào ba tấc đất, bằng không căn bản không cần lo lắng bị bại lộ.

Lúc Pháp Hoa Tự hương hoả hưng thịnh nhất, năm nào cũng có phụ nữ tới Quan Âm Điện cầu con, linh nghiệm đến dị thường, đến mức có người cách đó ngàn dặm xa xôi tới thắp hương bái phật.

Chỉ vì lúc đêm khuya yên tĩnh, phụ nữ đi vào địa đạo dưới tượng Quan Âm, chờ đến khi ra ngoài đều mang thai.

Người cách xa nghìn dặm tới cầu con đại đa phần đều là vợ, thê thiếp của quan quý, đương nhiên hành sự phải cẩn thận, bằng không xương cốt cũng chẳng còn.

Vì vậy, địa đạo này được đào kín kẽ đến dị thường, cho dù toàn bộ toà miếu này có bị tàn sát thì năm đó cũng không có ai phát hiện ra không gian ngầm trước mắt này.

Hai người vẫn luôn lấy nơi này làm chỗ nuôi dưỡng Sơn quỷ.

Nghĩ đến đây, A Lương liền thả lỏng. Đột nhiên, một luồng hơi lạnh xuyên thấu qua lồng ngực hắn.

Hắn cúi đầu, chỉ thấy giữa xương sườn mình lộ ra một mũi đao dính máu, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân.

Không biết từ khi nào, Lâm Quý Dũng đã tới sau lưng hắn, một thanh chuỷ thủ đâm xuyên qua người hắn.

A Lương không dám tin mà nhìn Lâm Quý Dũng sau lưng mình, tim hắn nhanh chóng mất máu, tứ chi dần lạnh lẽo nhưng lại không thể phát ra nổi âm thanh nào.

"Khoảng thời gian vừa qua vất vả cho ngươi rồi, nghỉ ngơi đi."

Lâm Quý Dũng chứng kiến đồng tử của A Lương dần mất đi ánh sáng, rút chuỷ thủ ra, đẩy A Lương ngã xuống đất.

Ba năm, tròn ba năm.

Cứ cách mười ngày lại phải đến đây làm bạn với Sơn quỷ tanh hôi, nuôi dưỡng, thúc giục.

Chứng kiến từng con Sơn quỷ cấy trứng của mình, phá cơ thể mà ra, có đôi khi hắn hoài nghi rốt cuộc mình là người hay là quỷ.

Nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài không hiểu sao lại thấy vui tai đến vậy, khiến hắn vui mừng khôn xiết.

Vì sợ Sơn quỷ không thức tỉnh, Lâm Quý Dũng thậm chí còn rắc bột thức tỉnh, tất cả đều diễn ra đúng như lão gia dự liệu.

Đều phải kết thúc rồi, đều phải kết thúc rồi, hắn sắp thoát khỏi bể khổ này rồi!

Lâm Quý Dũng dùng cỏ khô trên mặt đất lau sạch chuỷ thủ xong liền vội vàng đứng dậy, thu dọn hiện trường sạch sẽ, đơn giản làm vài thủ thuật, thuận theo mật đạo chạy xuống dưới núi.

Trong miếu.

Mùi máu tanh không chỉ không giảm bớt theo thời gian mà ngược lại càng ngày càng nồng đậm, tanh hôi.

Máu của Sơn quỷ hoàn toàn không giống sinh vật bình thường.

Nó đặc hơn, màu sắc thẫm hơn, mùi vị tựa như thứ đồ thối rữa sau khi lên men, rơi xuống mặt đất tích tụ lại, mùi hôi lại càng nồng hơn.

Hắc Xỉ thấy hôi đến mức nằm rạp trên mặt đất, phải dùng móng vuốt che mũi lại.

Lục Cương nhảy tới nhảy lui, chỉ dựa vào một đôi bàn tay sắt của mình mà tiêu diệt hết phần lớn đại Sơn quỷ, không phải bẻ cổ thì cũng là đánh nát đầu.

Đâu đâu cũng là đá vụn vỡ nát, tựa như bị đạn pháo bắn phá.

Từ Tử Soái chủ yếu đối phó với Sơn quỷ có thể hình cỡ vừa và lớn, khắp nơi đều là chân cụt tay gãy, thân hình phiêu diêu như gió, một thân bạch y không dính máu.

Thỉnh thoảng có những con có thể hình cỡ trung lọt lưới, bị Hồ Kỳ đứng ở góc viện bắn trúng từng con một.

Mỗi một mũi tên đều phát ra ánh sáng, tựa như sao băng đâm xuyên qua cơ thể của Sơn quỷ, đóng chặt chúng xuống mặt đất, lông mũi tên rung rung.

Sơn quỷ có thể lọt ra ngoài nhỏ hơn so với con Sơn quỷ ở lễ hiến tế Hà Thần, để Hướng Trường Tùng và Lương Cừ luyện tay.

Đám người Lục Cương đưa Hướng Trường Tùng và Lương Cừ qua đây, vốn là muốn để sư đệ được mài giũa.

Tránh cho sau này đối diện với hỗn chiến không bị lúng túng, cách làm như vậy lại trở thành con đường tốt nhất để Lương Cừ tích luỹ kinh nghiệm.

Bình Luận (0)
Comment