Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 153 - Chương 153: Soát Núi Hàng Ma, Vạn Quỷ Khó Cản! (2)

Chương 153: Soát núi hàng ma, vạn quỷ khó cản! (2) Chương 153: Soát núi hàng ma, vạn quỷ khó cản! (2)

Có Hướng sư huynh hạn chế không gian hoạt động của Sơn quỷ, Lương Cừ thoải mái vung trường thương lên.

Cơ bắp tựa như những sợi dây sắt xoắn chặt lại với nhau.

Tua đỏ nhỏ máu, mũi thương phát ra tiếng gầm chói tai.

Hắn cảm nhận được đầu thương sắc bén cắt qua da thịt, chạm đến cơ bắp cùng xương cốt, từng chùm máu nóng bắn ra hóa thành sương mù dày đặc, toàn thân đều là mồ hôi nóng, vừa cảm thấy khủng bố lại vừa cảm thấy hưng phấn.

Một quét một cắt, một đâm một móc.

Phục Ba Thương càng dùng càng thấy thuận tay, chém lên thân hình đao thương khó nhập của Sơn quỷ chẳng khác gì dùng dao nóng cắt bơ, chỉ có thể coi là hơi có chút lực cản.

[Tiến độ soát núi hàng ma: 8]

[Tiến độ soát núi hàng ma: 9]...

[Tiến độ soát núi hàng ma: 13]...

"Không được, Hướng sư huynh, ta không chém nổi nữa."

Mũi đao được chế tạo từ vonfram rơi xuống đất, làm vỡ phiến đá, đâm xuyên vào trong đất.

Lương Cừ vịn lấy trường thương, tim đập dữ dội, hắn liên tiếp giết chết 17 con Sơn quỷ, khí huyết trong cơ thể đã tiêu hao sạch, hai cách tay đau nhức dị thường, không còn chút sức lực nào nữa.

Hướng Trường Tùng không nói gì, chỉ chặn lại hết Sơn quỷ, không để sót một con nào.

Trăng dần lên cao, vượt qua dây leo che khuất nó, mái nhà tựa như bị một lớp thuỷ ngân bao phủ, nhưng phía bên kia mái nhà, bên trong tường viện cao rộng lại đầy máu tươi và thi thể.

Keng!

Sau khi vặt đứt cổ con Sơn quỷ cuối cùng, Lục Cương nhìn trái phải, thấy không còn con Sơn quỷ nào còn đứng vững nổi nữa.

Chỉ riêng trong sân đã có hơn 100 con ngã gục, số lượng kinh người.

Có mấy con lọt lưới đang cố duy trì hơi tàn, hai chân bị Từ Tử Soái chém đứt, chỉ còn lại nửa thân trên không ngừng bò đi.

Nghỉ ngơi nửa chừng, sau khi hồi phục lại khí lực được một chút, Lương Cừ vội vàng tiến lên đâm thêm mấy đao, dùng trường thương đâm xuyên qua phần cổ bọn chúng.

[Tiến độ soát núi hàng ma: 21]

Lương Cừ nghe Hồ Kỳ bảo, thiên phú sử dụng binh khí của Từ sư huynh là tốt nhất trong số các sư huynh đệ, không chỉ là kiếm, đao, thương, côn, bổng đều không tệ, bảo hắn đi thỉnh giáo thêm, nay chứng kiến quả đúng là như vậy.

Thấy Từ Tử Soái một thân bạch y không nhiễm bụi trần, hắn không kìm được mà nghĩ đến khi nào mình mới được như vậy.

"Đi, chúng ta tới vùng phụ cận xem có bị bỏ sót không, Hắc Xỉ, trông cậy vào mày đấy."

Mọi người vây quanh Pháp Hoa Tự bắt đầu soát núi.

Hắc Xỉ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, gần như cứ cách một quãng lại phát hiện ra, Hồ Kỳ bắn hạ Sơn Quỷ, Lương Cừ xông lên đâm thêm một thương.

Mọi người tầm soát một đêm, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Lương Cừ đến đâm cũng không đâm nổi nữa, Hắc Xỉ vẫn hưng trí bừng bừng, kéo theo hắn tới một cửa động có bụi cây che phủ mà sủa vang, sau đó không ngừng hắt hơi.

Cửa động hiển nhiên có thứ gì đó làm nhiễu loạn khứu giác của Hắc Xỉ, dẫn đến việc nó đến giờ mới tìm ra cửa động này.

"Là người làm việc rất cẩn thận, che kín mũi miệng lại, đừng tuỳ tiện hít thở."

Lục Cương vẫn là người dẫn đầu tiến vào địa đạo.

Mọi người men theo địa đạo, cuối cùng cũng đến một hang động dài và hẹp.

Trong động có không ít hố, có cái có Sơn quỷ không lớn bằng đứa trẻ ba tuổi đang nằm đó, đều bị Lương Cừ đâm xuyên, đồng loạt giải quyết hết.

Từ Tử Soái khoanh tay:

"Nơi này chính là nơi bọn chúng nuôi dưỡng Sơn quỷ sao? Biết chọn ra phết đấy."

Pháp Hoa Tự bị bỏ hoang đã lâu, bởi ở trên núi nên khất cái cũng ít tới đây, vô cùng vắng vẻ.

Không gian nơi này lại đủ kín kẽ, còn gần trấn Bình Dương, có thể nói là nơi hoàn mỹ nhất.

Chờ đến khi đi đến phía cuối, trên đất có một thi thể, phía trên động có một cái lỗ, trèo lên trên chính là Quan Âm Điện.

Hồ Kỳ kiểm tra thi thể một phen.

"Tim bị đao đâm xuyên, thời gian tử vong chưa quá ba canh giờ."

Lương Cừ cau chặt mày:

"Có người theo dõi chúng ta giết Sơn quỷ sao?'

Lương Cừ hỏi:

"Hắc Xỉ, có thể ngửi thấy mùi của người kia không?"

Hắc Xỉ một lần nữa quay lại cửa động, dùng sức ngửi, di chuyển chậm rãi, việc tìm kiếm vô cùng gian nan.

Mãi cho đến khi tới trước một con sông nhỏ, mọi người băng qua sông, muốn để Hắc Xỉ ngửi tiếp.

Nhưng cái mũi của Hắc Xỉ bị tra tấn cả một đêm, người trốn chạy lại giở thủ đoạn, băng qua sông rửa sạch mùi, có làm thế nào cũng không tìm ra nổi.

Bình Luận (0)
Comment