Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 173 - Chương 173: Chiến Lợi Phẩm Thanh Lang (2)

Chương 173: Chiến lợi phẩm Thanh Lang (2) Chương 173: Chiến lợi phẩm Thanh Lang (2)

Sư nương lôi kéo Ngũ sư tỷ ngồi cùng một chỗ, đồ ăn ở trước mặt hai người cũng tinh xảo hơn một chút.

Cá đù vàng hấp, trứng chim cút, váng sữa, giá đỗ và cẩu kỷ tử xào với dầu muối, thịt hấp được xắt thành miếng nhỏ.

Đồ ăn trước mặt mấy người Lương Cừ thì thô to hơn nhiều, mỗi một thiếng thịt dù đã được thái rồi nhưng vẫn phải há miệng đến mức lớn nhất mới có thể nhét vào, đều mang sắc đỏ của xì dầu nước tương, dùng tô lớn để đựng.

Miếng thịt kia chỉ cần dùng đũa chọt một cái là có thể nhẹ nhàng tách ra, vừa mềm vừa thơm, hơi nóng phả thẳng lên mặt, cũng không biết đầu bếp nấu như thế nào.

Bận bịu cả ngày trời, lúc này Lương Cừ đã đói bụng gần chết, động đũa cùng lúc với mọi người.

"Thời điểm Quỷ Mẫu Giáo hung hăng nhất, ta mới hơn 10 tuổi, còn chưa có kinh nghiệm gì nhiều, sau này tòng quân cũng là đi đánh đám Man di, tư liệu có thể tra được chỉ nói là do Yêu Hậu và Hoàng Tử của Đại Càn lập nên, có một đám lão tướng ủng hộ.

Yêu Hậu kia rất lợi hại, nghe nói là tông sư Trăn Tượng, nếu thật sự là như vậy, có khả năng đến bây giờ cũng vẫn chưa chết."

Vẫn chưa chết sao?

Lương Cừ thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.

Đám người nghiêm túc lắng nghe, đây đều là những câu chuyện mà bọn họ chưa từng nghe nói.

Ở học đường cũng không dạy lịch sử một cách có hệ thống, rất nhiều thứ nếu không chủ động đi tìm hiểu, tìm đọc thì rất khó mà biết được.

"Ban đầu, Quỷ Mẫu Giáo quả thật gây chuyện huyên náo ầm ĩ, Đại Thuận lại đang giằng co với đám Man di ở Phương Bắc, căn bản không rảnh mà bận tâm đến, hơn nửa vùng Giang Hoài đều có thể nghe thấy có hài đồng hát bài đồng giao mà Thủy Mộc Giáo biên nên.

Đợi đến sau khi Lưu Kim Hải nhất chiến đại thắng, áp chế tiêu diệt 20 vạn đại quân Man di, rốt cục mới rảnh tay, Từ quốc công điều chuyển binh mã, một đường thế như chẻ tre, trực tiếp đánh Quỷ Mẫu Giáo vào bên trong Thủy trạch.

Đáng tiếc, thủy trạch Giang Hoài quá lớn, có rất nhiều đảo, trốn vào đó quả thật vô cùng khó tìm, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì được không bằng mất, còn có khả năng dẫn đến đám Man di phản công, cho nên chỉ có thể để bọn chúng lưu lại trong vùng Thủy trạch kéo dài hơi tàn.

Không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà bọn chúng lại ngóc đầu trở lại, nói không chừng không chỉ trấn Bình Dương của chúng ta mà còn rất nhiều nơi khác cũng có mai phục, cũng không biết tình hình thế nào"

Dương Đông Hùng hơi lo lắng, cơm trên tay cũng không còn ngon nữa.

Đại trấn ở khu vực sông Giang Hoài không chỉ có một mình trấn Bình Dương mà nhiều như sao trên trời.

Nếu cũng bị Quỷ Mẫu Giáo ngấp nghé, không biết có thể may mắn thoát nạn như trấn Bình Dương không?

"Ăn cơm thì ăn cho tử tế, nghĩ nhiều như vậy mà làm gì, hỏng cả tâm tình". Hứa thị gắp một miếng thịt vào bát Dương Sư:

"Lão đầu một đống tuổi rồi, Bành Huyện lệnh còn không vội, ông vội cái gì?"

"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, dù sao có ta ở đây, trấn Bình Dương của chúng ta nhất định không có việc gì."

Dương Đông Hùng thoải mái cười một tiếng.

Nếu như hắn trẻ lại 20 tuổi nhất định sẽ muốn quản việc này, nhưng hắn không phải.

Tại cố hương của mình thu nhận mấy đồ đệ vừa mắt, khai chi tán diệp, như vậy là đủ rồi, thêm nữa sẽ không quản được, cũng không có năng lực mà quản.

Dùng cơm tối xong, uống trà tráng miệng, hạ nhân liền bưng lên một lò sưởi.

Lửa trong lò rất lớn, than đỏ lập loè, dùng cây móc đẩy ra, đóm lửa nhỏ tinh tế bay lên, hơi nóng xua tan đi ngày đông giá rét.

Mọi người ngồi tụm lại nói chuyện phiếm, đa phần là kể lại những việc đã phát sinh ở mỗi bên, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười to.

Mãi cho đến giờ Hợi, trời đã tối đen, mọi người bắt đầu buồn ngủ, hứng thú trò chuyện cũng dần nhạt đi.

Lúc chuẩn bị rời đi, Hứa thị sai hạ nhân mang đến rất nhiều y phục, lớn nhỏ lần lượt mỗi người hai bộ, công thêm một cái túi thơm.

Lương Cừ vươn tay nhận lấy, hai bộ quần áo, một bộ có họa tiết sẫm màu, một bộ có họa tiết sáng màu, đều có ống tay áo bó.

Túi thơm có mùi hương rất dễ chịu, có mùi thuốc nhàn nhạt, hơi ngọt, cộng thêm mùi gỗ nồng đậm, không ngán chút nào, ngửi vào có cảm giác tựa như đang sống trong một căn nhà gỗ trong khu rừng rậm um tùm, xung quanh ngập tràn ánh nắng.

"Bất tri bất giác một năm lại qua đi, ngày kia chính là đêm giao thừa, cũng không có gì tốt tặng cho mấy đứa, nhân lúc đều đang ở đây, giống như mọi khi, mỗi người hai bộ quần áo, một túi hương!"

"Đa tạ sư nương"

Bình Luận (0)
Comment