Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 172 - Chương 172: Chiến Lợi Phẩm Thanh Lang (1)

Chương 172: Chiến lợi phẩm Thanh Lang (1) Chương 172: Chiến lợi phẩm Thanh Lang (1)

Cái gì?

Linh Khí!

Các sư huynh đệ còn lại đều ghé mắt vào nhìn.

Lục Cương sư huynh từ nhỏ đã rèn sắt, từng chế tạo được vài binh khí có linh tính, có người thậm chí còn từ cách đó ngàn dặm xa xôi tới tìm hắn để chế tạo một thanh đao sắc bén, vậy nên hắn chắc chắn sẽ không nhận lầm.

Đại sư huynh vậy mà lại tặng một thanh Linh Khí!

Quá hào phóng!

Binh khí có linh tính là thứ đồ tốt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Muốn để một thanh lợi khí sinh ra linh tính, cũng không phải cứ tùy tiện đào một khối thịt ngon từ trên người Đại Yêu là xong, bắt buộc phải giống như lông vũ Xich Hoả Điểu, có năng lực sinh mệnh hiếm gặp.

Một thanh Linh Khí dù có sử dụng vật liệu kém đến đâu, chỉ cần có thuộc tính tự trưởng thành, tự sửa chữa thì ít nhất đều có giá trăm lượng vàng ròng, ngàn lượng bạc ròng, tốt hơn chút thì phải gấp 4 – 5 lần, không có giới hạn về giá!

Dương Đông Hùng sờ râu, cười nói:

"Không sai, chính là Linh Khí, là chiến lợi phẩm mà sư huynh của con chiếm được khi bắt sống một tên đô thống trên chiến trường, dùng ngôn ngữ của bọn chúng thì gọi là Tư Tạp Ba Cáp, còn dùng ngôn ngữ của chúng ta thì là Thanh Lang.

Trong thư hồi âm của Đại sư huynh con nói là giữ thanh chủy thủ này bên người cũng không có tác dụng gì, xem như lễ vật tặng cho con"

Chiến lợi phẩm khi bắt sống được đô thống!

Quá bá đạo.

Chẳng trách thanh chủy thủ này có hình dạng và cấu tạo khác với những thanh chủy thủ bình thường, thiên về phong cách du mục.

Cõi lòng Lương Cừ vô cùng chấn động.

Quả đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc.

Việc Đại sư huynh thăng chức có khả năng liên quan đến việc bắt sống được tên đô thống kia.

"Như vậy không phải Lương sư đệ có tới hai thanh Linh Khí sao?"

Từ Tử Soái bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hắn cho đến bây giờ đến một thanh Linh Khí cũng không có, sư đệ nhỏ tuổi nhất vậy mà lại có tới hai thanh?

Sao có thể không khiến người ta hâm mộ đố kỵ được chứ, hắn sắp nghiến nát cả răng rồi đây này.

Trong số các sư huynh đệ, chỉ có Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh cùng với Ngũ sư tỷ là có được Linh Khí.

Linh Khí của Tam sư huynh nửa năm trước từng bị đứt gãy một lần, đến nay vì thuộc tính vật liệu không hợp mà vẫn chưa sửa được, không thì lúc chiến đấu với Hoàng Trạch Quân cũng sẽ không giằng co lâu như vậy.

Lương Cừ cẩn thận nâng thanh chủy thủ lên.

Chủy thủ thon dài, lưỡi đao dài sáu tấc, mũi đao hơi chếch lên, phần cuối của cán đao cũng uốn cong, vừa vặn ngược lại với hướng mà mũi đao chếch lên, phía trên có đường vân màu vàng tối, phần đuôi khắc một đầu sói, cầm ở trong tay vô cùng thuận tay.

Hắn nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên, hơi ấn nhẹ, vạch ra một vết trắng rất nông, sâu hơn chút nữa là sẽ chảy máu, khả năng phòng ngự của Võ Giả đột phá một ải liền vô dụng. Thanh chuỷ thủ này vô cùng sắc bén.

Lúc luyện chế thanh chủy thủ này tất nhiên không thể nào là dùng máu của Lương Cừ được, cho nên khi vung lên không thể thoải mái như khi sử dụng Phục Ba Thương, nhưng chắc chắn vẫn có thể dùng được, mạnh hơn nhiều so với những binh khí bình thường khác.

"Đa tạ sư phụ, đa tạ Đại sư huynh!"

Lương Cừ lấy vỏ đao bằng da trâu từ bên trong hộp ra, cắm chủy thủ vào bên trong vỏ rồi treo ở bên eo, trịnh trọng cảm ơn.

Dương Đông Hùng vuốt râu cười to, vung tay lên nói:

"Không nói nhiều nữa, ăn cơm thôi! Đi đường xa như vậy, đến cơm tối còn chưa ăn! Buổi chiều ta đã sai người làm thịt một con trâu, hai con dê, ăn là phải ăn đồ tươi!"

Nhóm người đi theo sau Dương Đông Hùng tới một sảnh đường khác.

Ở giữa sảnh đường có bày một chiếc bàn vuông cực lớn, xuyên qua cánh cửa sổ ở bên cạnh có thể nhìn thấy đình viện với đầy cây xanh, mơ hồ còn có thể ngửi thấy một mùi hương thơm ngát đặc biệt.

Không biết là hoa gì mà giữa mùa đông lại có mùi thơm nồng đậm đến vậy.

Hắc Xỉ với hình thể cực lớn đang nằm sấp trong sân, bên cạnh nó còn đang có mấy đại khuyển với hình thể nhỏ hơn một chút vây quanh, con nào cũng đang ôm một khúc xương trâu lớn mà gặm, da lông trên người bóng loáng mượt mà, đều là chó tốt.

Nhà của Võ Sư cũng không có quá nhiều quy củ, chủ yếu thoải mái là được, Dương Sư lên tiếng xong liền để mọi người đều ngồi xuống.

Thời gian chuẩn bị đầy đủ nên thức ăn hôm nay tốt hơn nhiều so với hôm qua, đủ loại thịt bày đầy bàn vuông.

Bình Luận (0)
Comment