Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 177 - Chương 177: Trường Giao Qua Sông (2)

Chương 177: Trường Giao qua sông (2) Chương 177: Trường Giao qua sông (2)

Lương Cừ trịnh trọng gật đầu, khom người cúi lạy:

"Đa tạ sư phụ đã tính mệnh cho đệ tử, đệ tử sẽ khắc cốt ghi tâm"

"Ừm, sắc trời cũng đã tối rồi, mọi người đều quay về đi"

Ánh trăng phá tầng mây, ánh bạc chiếu xuống dưới.

Trường Giao qua sông sao?

Lương Cừ âm thầm suy nghĩ.

Mọi người đều cho rằng Giao trong Trường Giao chỉ là một cách gọi khác, ý chỉ một vị anh hùng hào kiệt nào đó, nhưng hắn lại nghĩ tới con Giao Long ở Thủy Trạch Giang Hoài được ngư dân truyền miệng nhau kia.

Ở vùng sông nước Giang Hoài có một con Giao Long đang ngủ đông, một giấc ngủ kéo dài cả một giáp, sau khi tỉnh dậy sẽ gây nên tai họa sóng gió.

Còn có con sông nhỏ chảy qua cầu Nam Thạch kia chính là do Giao Long sau khi tỉnh dậy tạo thành.

Theo đó, tầm nhìn của Lương Cừ càng ngày càng mở rộng, hắn càng cảm thấy con Giao Long kia thật sự tồn tại, chứ không phải không có căn cứ.

Trường Giao qua sông kia có lẽ cũng không phải là cách gọi khác, mà chính là 'Giao Long' thật sự.

"Hồ sư huynh, chúng ta luyện tập thêm mấy chiêu đi".

Trong Võ quán, Lương Cừ cũng không đi nghỉ ngơi mà chủ động xin luyện tập.

Hồ Kỳ sững sờ, gật đầu đáp:

"Thế nào cũng được"

Lương Cừ cởi bỏ áo khoác, vắt lên giá treo ở bên cạnh, cầm lấy một cây côn dài hai mét, khí huyết vận chuyển theo Cung kình pháp, tấn công về phía Hồ Kỳ. ...

"Trần chưởng quỹ!"

"Lương công tử! Khách quý tới thăm, không tiếp đón từ xa, xin được lượng thứ"

Trong y quán Trường Xuân, Trần chưởng quỹ bước nhanh ra khỏi quầy, chắp tay hành lễ.

Mấy bệnh nhân đang khám bệnh đều liếc mắt nhìn, suy đoán người mới tới có thân phận thế nào mà khiến Trần chưởng quỹ phải đối đãi như vậy.

Lương Cừ tuy được nhận làm đệ tử thân truyền, nhưng rất ít khi lộ diện trước mặt người khác, người bên ngoài đều không biết hắn.

Lần này hắn tới y quán là nghe theo lời đề nghị của Hồ Kỳ, học tập cách nhận biết thảo dược và kỹ năng nối xương, bó xương cơ bản.

Những thứ này học ở đâu cũng như nhau, tìm lão y sư hay để các sư huynh dạy cũng không khác gì, không nhất thiết phải đặc biệt đi làm phiền các sư huynh.

Với điều kiện ở y quán, thỉnh thoảng còn có vài bệnh nhân có thể luyện tay nghề, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Thêm vào đó hắn có tiền rồi nên tiện thể tới đây mua ít thuốc tốt giúp tăng trưởng khí huyết, tăng tốc tiến độ Luyện Nhục.

Sau một hồi trò chuyện, Trần chưởng quỹ không ngừng gật đầu, gọi hạ nhân tới đi bốc thuốc.

"Lương thiếu gia muốn tới đây học y, ta tất nhiên là hoan nghênh, mấy vị sư huynh của ngài cũng đều tới qua, thậm chí còn từng xem bệnh nữa, không biết ngài lúc nào có thời gian?"

"Ngoại trừ khoảng thời gian từ giờ Mùi đến giờ Thân ta phải tới thư viện ra, thời gian khác lúc nào cũng được, chưởng quỹ giúp ta chọn lúc nào các y sư không bận đi."

Trần chưởng quỹ suy tư một lúc rồi nói:

"Vậy thì mỗi ngày từ giờ Dậu một khắc đến giờ Tuất một khắc đi, một canh giờ, buổi chiều người đến xem bệnh tương đối ít, đúng lúc Cửu thiếu gia học xong bên thư viện sẽ sang bên ta, cả hai nơi đều nằm ở góc đông bắc, đỡ phải chạy tới chạy lui, như vậy được chứ?"

"Tất nhiên là được rồi". Lương Cừ gật đầu:

"Vậy chờ ăn tết xong ta sẽ đến đây học nhé?"

"Cung nghênh Lương công tử đại giá"

Trần chưởng quỹ khom người bái một cái, bị Lương Cừ đỡ dậy.

"Là ta làm phiền Trần chưởng quỹ, trước giờ ta chưa hề tiếp xúc qua tri thức về phương diện này, cũng không được thông minh cho lắm, chỉ có thể lấy cần cù bù thông minh, mong Trần chưởng quỹ thông cảm cho"

"Cửu thiếu gia khách khí quá rồi". Trần chưởng quỹ nói hai câu lấy lòng.

"Chưởng quỹ, thuốc đây"

Tiểu tư bốc thuốc xong liền dùng dây buộc lại, mang tới chỗ hai người.

Trần chưởng quỹ đưa tay tiếp nhận, chuyển cho Lương Cừ.

Lương Cừ kiểm tra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì liền lấy bạc ra trả.

Trần chưởng quỹ cầm cân tiểu ly lên, nhìn trái nhìn phải, vừa cân vừa thấp giọng hỏi:

"Lương công tử có biết mấy ngày trước Triệu phủ kia xảy ra chuyện gì không? Hai ngày gần đây, trên trấn ai ai cũng hoang mang lo sợ, không biết vì sao Triệu phủ lớn đến thế lại trở thành phế tích.

Đương nhiên, đây chỉ là lão tiểu tử ta hiếu kì thôi, nếu Lương công tử không tiện nói thì cũng không cần khó xử, nhưng nếu tiện thì có thể tiết lộ cho ta được không, để cho bộ xương già này của ta có thể yên tâm?"

"Nhiều hơn thì không thể nói, nhưng có thể nói cho chưởng quỹ biết là mọi việc đã kết thúc rồi, không cần phải lo lắng quá mức"

Trần chưởng quỹ bừng tỉnh, hắn gật đầu, không nói thêm gì nữa, tự mình tiễn Lương Cừ rời khỏi y quán.

Bình Luận (0)
Comment