Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 183 - Chương 183: Thời Khắc Tiến Hóa

Chương 183: Thời khắc tiến hóa Chương 183: Thời khắc tiến hóa

Trần Khánh Giang ôm lấy cá chép lớn, nhe răng cười.

Ngoại hình của con cá chép này cũng không khác gì cá chép thông thường, khóe miệng có hai sợi râu ngắn, điểm khác biệt duy nhất chính là trên lưng tỏa ra ánh sáng, mới nhìn thì thấy là màu xanh, nhưng nếu nhìn dưới ánh mặt trời lại thấy là một dải ngũ sắc.

Thể hình to đến kinh người, lớn ngang nửa người trưởng thành, ít nhất cũng phải 15 cân!

"Cá chép rồng lưng xanh!"

Tròng mắt Lương Cừ trợn trừng như muốn rớt cả ra ngoài.

Con cá này còn quý hơn so với Cá chim sừng trâu 2 lượng 1 cân kia, một cân thịt của nó phải 3 lượng, con trước mắt này ít cũng phải 45 lượng!

Đám người đang vây quanh nghe thấy cụm từ trước nay chưa từng nghe, nhao nhao quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra Lương Cừ đang tựa ở phía ngoài, vội vàng nhường chỗ cho hắn.

Sự xuất hiện của Lương Cừ cũng khiến Trần Khánh Giang bất ngờ, hắn hưng phấn hô lên:

"A Thủy! Sao ngươi cũng tới đây, giờ ngươi là Võ Sư rồi, mau giúp ta nhìn xem, con cá chép lớn này có phải Bảo Ngư không?"

Lương Cừ cởi áo khoác, choàng lên trên người Trần Khánh Giang, lên tiếng khẳng định:

"Là Bảo Ngư, nó gọi là Cá chép rồng lưng xanh, rất hiếm gặp, một cân thịt có thể có giá 3 lượng bạc, con này của thúc ít nhất cũng phải 40-50 lượng!"

"Cái gì, 40-50 lượng bạc? Vậy chẳng phải ngang với số tiền ta kiếm cả đời sao?"

"Còn quý hơn cả Cá chim sừng trâu gì đó mà A Thủy bắt được lần trước sao?"

Huơng dân đang vây xem nghe vậy mà máu nóng dâng trào, bọn hắn làm lụng cả một năm, không ăn không uống không nộp thuế mới có thể kiếm được 11-12 lượng.

Một con Bảo Ngư trước mắt này, ngang với 5-6 năm làm việc vất vả ư?

"40-50 lượng?"

Trần Khánh Giang kinh ngạc đến mức không khép mồm lại được, nói không nên lời, sắc mặt càng đỏ hơn, không biết là do lạnh hay là do kích động, còn khoa trương hơn so với khi say rượu.

"Được rồi được rồi, mọi người đều đi đi!". Lương Cừ phất tay giải tán đám người, để mọi người lui xuống:

"Xuống nước rồi thì nhanh về thay quần áo đi, không lại nhiễm phong hàn đấy, mọi người đừng cản đường nữa"

Nghe thấy Lương Cừ nhắc đến phong hàn, Trần Khánh Giang dường như mới phản ứng lại, cả người lạnh run.

Mọi người nghe lời Lương Cừ không dám không theo, đã sớm nhường ra một lối đi nhỏ.

Bọn họ nhìn theo Lương Cừ dẫn Trần Khánh Giang đi, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, một lần nữa tụ tập lại nhao nhao thảo luận.

"Nhà Lão Trần lần này phát tài rồi!"

"Đúng vậy, sau khi A Thủy trở thành Võ Sư, kéo theo cuộc sống gia đình Trần Khánh Giang cũng trở nên tốt hơn, mẹ nhà nó, nghe nói A Thủy cho hắn thứ mồi gì đó, chỉ cần rắc xuống, dù là mùa đông vẫn có thể đánh được cả đống cá, một ngày có thể kiếm được 4 -5 đồng, là đồng bạc đấy, không phải tiền đồng đâu! Lần này vậy mà còn bắt được một con Bảo Ngư lớn đến thế."

"Cái gì, nhiều như vậy sao?"

"Chứ sao nữa, lần trước ta đi theo qua đó tận mắt chứng kiến, kết quả chờ đến khi hắn đi rồi, ta lại thả lưới, một cọng lông cũng không có, vấn đề nằm ở chỗ thứ mồi của hắn kia kìa!"

"Mồi gì vậy, chúng ta có thể tới xin một phần được không?"

"Mồi kia nghe nói là do sư phụ của A Thủy chế ra, bản thân Trần Khánh Giang cũng không rõ, chỉ là mỗi ngày chèo thuyền cầm theo dùng thôi, ngươi dám đi xin không? Coi chừng Lương gia gọt ngươi luôn đấy!"

"Cái này gọi là gì nhỉ? Gì mà gà chó ấy?"

"Gà chó cái gì, là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên!"

"À đúng đúng đúng, nhắc tới việc này ta lại nhớ đến cái tên Lương Quảng Điền kia, đúng là chết cười, đợt trước còn muốn tới cửa đòi nợ, bị Trần hương lão lấy gậy đuổi đi"

"Ha ha ha, ta cũng thấy, chẳng khác gì con chó!"

"Chó chó chó, chó cái mẹ nhà ngươi chứ chó!"

Lương Quảng Điền ở trong ngõ nhỏ rình xem náo nhiệt, tức đến mức hất tay áo, mắng to một tiếng xong liền biến mất bên trong con ngõ.

Lương Cừ đỡ Trần Khánh Giang về đến nhà, tiện tay đánh tan tầng băng phía mặt trên của lu nước, thả Bảo Ngư vào trong đó, chào hỏi với A Đễ vừa bước ra.

A Đễ nghe thấy tiếng người liền chạy ra xem, thấy Trần Khánh Giang đỏ bừng cả mặt, toàn thân phát run mà giật mình, vội hỏi có chuyện gì xảy ra.

"Trần thúc hôm nay chèo thuyền ra khơi nhìn thấy một con Bảo Ngư, đến mạng cũng không cần, nhảy xuống nước bắt cá, cá đúng là bắt được lên nhưng mạng cũng mất đi một nửa, A Đễ tẩu tranh thủ thời gian đổi một bộ quần áo khác cho thúc ấy đi, lại đun chút nước nóng rồi dùng khăn ướt mà lau người, cẩn thẩn không lại nhiễm phong hàn"

"Ồ được"

A Đễ nghe vậy liền vội vàng đỡ Trần Khánh Giang vào nhà, luống cuống tay chân một phen.

Chờ đến khi Lương Cừ bước ra ngoài, phát hiện ra Thuận Tử và Tiểu Khuê mới tập đi đang ghé đầu vào lu nước, nhìn chằm chằm con Cá chép rồng lưng xanh kia mà ngây cả người.

Lương Cừ thấy vậy không khỏi cười một tiếng, vẫn là trẻ nhỏ kiên nhẫn, tùy tiện nhìn thứ gì cũng có thể nhìn nguyên ngày.

"Nhìn cẩn thận vào đấy, đừng để người khác tới bắt mất, có việc thì gọi nhé"

Thuận Tử trịnh trọng gật đầu.

Lương Cừ vỗ đầu nó rồi đi ra ngoài, đến y quán trong thôn bốc một bao thuốc mang về cho A Đễ sắc thuốc.

Xuống nước vào mùa đông không phải là chuyện nhỏ, Trần Khánh Giang nhìn thì có vẻ sinh long hoạt hổ, nhưng đều là nhờ vào ý chí chống đỡ.

Chờ đến khi uống thuốc, thay quần áo xong, sắc mặt của Trần Kháng Giang mới tốt hơn chút, mặt mày hớn hở nói:

"A Thủy, con Bảo Ngư này vừa vặn hai ta mỗi người một nửa"

"Sao có thể như vậy được, con cá này cũng không phải dùng mồi của ta bắt được, vẫn nên tính cho một mình Trần thúc mới đúng"

Cá chép rồng lưng xanh này là Trần Khánh Giang nhìn thấy trên đường trở về, bắt cũng là tự hắn bắt, toàn bộ quá trình căn bản không liên quan gì đến Lương Cừ, không nên chia đều.

Trần Khánh Giang lại vô cùng kiên trì, một mực chắc chắn, con cá này là ngửi được mùi thơm của mồi mà tới.

Mồi gì chứ, toàn là bùn đất thôi mà.

Bảo Ngư còn có thể bị bùn đất hấp dẫn tới ư, nếu như vậy, nó tự mình xuống đáy sông đào hai cái hố bùn không phải cũng giống vậy sao.

Lương Cừ giật giật khóe miệng, không có cách nào giải thích rõ chuyện này, chỉ có thể ngầm thừa nhận.

Thấy Lương Cừ đáp ứng, Trần Khánh Giang bảo A Đễ đi lấy cái cân lớn ở trong nhà ra, đơn giản cân một lượt, 16 cân 8 lạng!

1 cân 3 lượng bạc, vậy tổng cộng là 50 lượng 4 đồng!

A Đệ kinh ngạc đến mức cân cũng không cầm vững.

Hơn nửa tháng nay, Trần Khánh Giang quả thật ngày nào cũng kiếm về được không ít tiền, nhưng so với đột nhiên có được mấy chục lượng bạc thì đúng là không thể so sánh nổi.

Lương Cừ sờ bên trong ngực, lấy ra 30 lượng bạc đặt lên bàn.

"Trần thúc, thật không dám giấu, hiện giờ Bảo Ngư có tác dụng lớn đối với ta, bạc này đưa cho thúc, cá ta sẽ trực tiếp lấy đi"

"Nhiều rồi nhiều rồi, chỗ này cũng phải 30 lượng bạc! Đã nói là chia đều mà"

"Không nhiều, chia đều thì chia đều, nhưng cá là do Trần thúc nhảy xuống sông bắt được, chịu khổ như vậy, nhiều chút là lẽ đương nhiên, cứ như vậy đi, ta đang vội dùng, đi đây đi đây"

Lương Cừ dứt lời liền mang theo Cá chép rồng lưng xanh nhanh chóng rời đi, để lại Trần Khánh Giang bất lực ở đó.

"Là A Thủy thương chàng, có gì mà không cao hứng". A Đễ thu bạc lại, bĩu môi nói.

"Nàng thì biết cái gì, cái áo khi nãy của A Thủy đâu? Mau đi giặt đi, phơi khô xong thì đem trả cho người ta! Giặt cho sạch đấy, đừng để ám mùi trên áo."

"Còn cần chàng phải nói nữa, đang ngâm nước rồi, mau uống hết thuốc đi, ta còn đi rửa"

"Hừ, thuốc này cũng đắng quá đi..."

Lương Cừ xách theo cá lớn, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trở lại trên thuyền.

Ở vùng thủy vực không bóng người, Lương Cừ gọi ba thú đến, trong lúc chờ đợi, hắn thuần thục dùng Thanh Lang mổ ngực mổ bụng Cá chép rồng lưng xanh, móc ra nội tạng, rút ra sợi dây gân gây mùi tanh, đánh vảy cá.

Máu tươi chảy xuôi xuống boong thuyền, Thiên thủy ngô công trượt xuống từ trên cổ tay hắn, nằm ở phía trên chỗ máu tươi, mở miệng lớn mút lấy.

Tiếng nước vang lên từ bên cạnh thuyền có mái che, ba thú theo thứ tự nổi lên trên mặt nước.

Ngửi thấy mùi màu tanh, ánh mắt Nheo Béo và Không Thể Động dán chặt vào con cá chép rồng lưng xanh đã chết đi kia.

Cơ hội tiến hóa đã ở ngay trước mắt.

Lương Cừ chia nội tạng thành hai phần, một phần lớn và một phần nhỏ, vảy cá chép cũng bị lẫn vào bên trong, lần lượt đút cho Nheo Béo và Không Thể Động.

Một lúc sau, Trạch Đỉnh tỏa sáng rực rỡ.

[Cá sấu Thái Hoa có thể tiến hóa thành Cá sấu Giác Mộc, có tiến hóa không?]

[Cá nheo sáu râu có thể tiến hóa thành Cá nheo đầu hổ, có tiến hóa không?]

Lương Cừ kiềm chế lại tâm tình kích động của mình.

Tiến hóa, tiến hóa hết!

Bình Luận (0)
Comment