Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 182 - Chương 182: Nhà Lớn, Cá Chép Lớn (3)

Chương 182: Nhà lớn, cá chép lớn (3) Chương 182: Nhà lớn, cá chép lớn (3)

Lương Cừ nhún vai:

"Hết cách rồi, A Béo ngươi muốn tiến hóa cần tới 8 điểm, còn Không Thể Động lại chỉ cần 6 điểm, nó ăn hết còn có khả năng tiến hóa, ngươi thì chẳng có khả năng nào cả, trước cứ nhịn một chút đi, lần tới sẽ cho ngươi hết."

Lương Cừ đã lên tiếng, A Béo chỉ có thể nhẫn nại, nó vẫy đuôi, bơi khắp bốn phía, bắt lấy hai con cá trắm cỏ lớn ăn cho đỡ thèm, lúc ăn còn không quên chia hai cái đầu cá cho huynh đệ đồng cảnh ngộ của mình.

Nắm Đấm và A Uy không chê, mỗi đứa ôm lấy một cái đầu cá mà gặm.

Liên kết với Trạch Đỉnh.

[Có thể tiêu hao 1. 2 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, tiến hóa Cá sấu Thái Hoa thành Cá sấu Giác Mộc]

Lương Cừ yếu ớt thở ra một hơi.

Quả nhiên là vậy.

Dù trong lòng đã có chuẩn bị từ trước, nhưng thực tế nhìn thấy vẫn cảm thấy khó chịu.

Lươn thất tinh có hiệu quả tương tự như cá vược huyết hồng và cá đầu hổ, một con lươn nặng gần hai cân, sau khi ăn hết sẽ cung cấp khoảng 4-5 điểm Tinh hoa Thủy Trạch.

Chỉ có thể tiếp tục tìm.

Lương Cừ cũng không nhụt chí, dẫn theo bốn thú tiếp tục tìm kiếm, tìm mãi cho đến lúc rạng sáng cũng không tìm thêm được con Bảo Ngư nào, buồn ngủ không chịu được.

Trần thúc lúc này chắc cũng chèo thuyền đi bắt cá rồi, tiếp tục ở lại đây không tốt lắm.

Lương Cừ từng bảo với Trần Khánh Giang không nhất thiết phải nửa đêm ra ngoài đánh cá, dùng mồi của hắn, dù là ban đêm hay ban ngày cũng không có gì khác biệt.

Trần Khánh Giang lại kiên trì cho rằng, ban đêm loài cá hoạt động nhiều hơn, thả mỗi xuống sẽ cho hiệu quả tốt hơn, là kinh nghiệm quý báu được truyền lại từ nhiều thế hệ đánh bắt cá.

Về mặt logic cũng không có gì sai, Lương Cừ không lay chuyển được, chỉ đành để mặc đối phương.

Trước tiên về Võ quán ngủ một giấc cái đã!

Ngày hôm sau.

Lương Cừ thực hiện một lần Luyện Nhục, đoán rằng buổi sáng Trần thúc vẫn còn đang đánh bắt cá, cho nên liền tiếp tục đối luyện cùng với Hồ sư huynh, chờ đến giữa trưa mới chạy tới thị trấn Nghĩa Hưng.

Hồ Kỹ giãn gân giãn cốt nói:

"Sư nương kêu chúng ta buổi tối sang nhà ăn cơm, ngươi nhớ đừng quên đấy"

"Yên tâm đi, trước giờ Dậu bốn khắc nhất định sẽ trở về!"

Giọng nói của Lương Cừ biến mất ở ngoài cửa, Hồ Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu.

"Hôm nay nhất định có thể để cho Không Thể Động tiến hóa!"

Lương Cừ chèo thuyền, tràn đầy lòng tin, vừa tới bến thuyền liền nghe thấy một tràng tiếng hoan hô truyền tới từ trên phố, hình như có người đang tụ tập ở đấy.

Hắn ngừng thân thuyền lại, vểnh tai lên nghe ngóng.

"Bảo Ngư, nhất định là Bảo Ngư, trước giờ ta chưa từng thấy qua Bảo Ngư nào đẹp như thế!"

"Con cá này cũng lớn quá nhỉ? Sao ngươi bắt được vậy?"

Bảo Ngư!?

Lại có ngư dân bắt được Bảo Ngư sao?

Lương Cừ vô cùng vui mừng.

Đúng, ngoài mình ra vẫn còn có nhiều ngư dân khác mà.

Một bến thuyền, mỗi tháng đều sẽ bắt được vài con Bảo Ngư, tư duy của hắn đúng là tự đâm vào góc chết.

Hắn là Võ Giả, lại còn có tiền, bản thân mình chưa bắt được thì có thể mua của người khác, cũng giống nhau cả mà!

Lương Cừ chờ không nổi muốn thấy Cá sấu Giác Mộc đến cùng có dáng vẻ như thế nào, chưa kịp chào hỏi hương dân đã nhanh chóng xông vào trong đám người, ngoài ý muốn phát hiện ra người đang được vây quanh vậy mà lại là người quen cũ!

"Trần Khánh Giang, vận khí của ngươi tốt thật đấy!"

"Lão Trần, chỗ mồi kia của ngươi có thể cho ta mượn một chút được không?"

"Ha ha ha, lão Lý, ngươi nằm mơ đi, lại còn muốn tạo quan hệ với Võ Sư lão gia sao?"

"Đừng để ý tới lão Lý, mau nói xem, sao ngươi bắt được nó?"

Đám người chen chúc đông đúc, Trần Khánh Giang ướt sũng cả người bị vây ở giữa, khuôn mặt hắn đỏ bừng, dường như hoàn toàn không cảm thấy lạnh, hưng phấn vô cùng, hắn thở không ra hơi cười nói.

"Hôm nay, sau khi đánh cá xong, trên đường về ta thấy có một con cá đang nổi lên mặt nước để lấy hơi, nhìn từ xa trông giống như cá chép, nhưng lưng cá kia ta lại chưa từng thấy qua, tỏa ra ánh sáng xanh lộng lẫy, xinh đẹp vô cùng.

Cá chép vốn đã đắt tiền, ta vừa nghĩa đến có khả năng là Bảo Ngư liền vội vàng khua mái chèo đuổi theo, da tay cũng bị tróc hết cả, sợ bị rách lưới nên một phát thả hai tấm lưới liền, kết quả là đều bị nó xé rách.

Ta lúc ấy sốt ruột, đầu óc nóng lên liền cầm lấy mái chèo nhảy xuống nước, hung ác đập mấy cái xuống đầu con cá kia, đến khi sắp lạnh gần chết mới đánh cho nó bất tỉnh, ôm lấy nó nhảy lên thuyền!"

Bên ngoài đám người, Lương Cừ nghe thấy vậy không khỏi sửng sốt.

Trời ơi.

Cơ hội giúp hai thú tiến hóa không ngờ lại nằm trên người Trần thúc!

Bình Luận (0)
Comment