Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 186: Hết Thảy Suôn Sẻ, Mọi Việc Như Ý (1)

Chương 186: Hết thảy suôn sẻ, mọi việc như ý (1) Chương 186: Hết thảy suôn sẻ, mọi việc như ý (1)

Mặt trời đã lặn một nửa xuống dưới mặt sông, phóng tầm mắt đi là một mảnh sóng nước trong vắt, tựa như được rắc lên một tầng sáng màu vàng vụn, lung linh đến mức khiến người ta không mở mắt nổi.

Trên mặt sông thoáng đãng, vài thuyền đánh cá lẻ tẻ không đánh được bao nhiêu cá đang xuyên qua mặt hồ, hô vang bán cá lớn, một con chỉ cần 2 văn tiền.

Có người qua đường vội vàng đi từ bờ sông qua, lên tiếng gọi ngư dân, trò chuyện vài câu, ném xuống hai văn xong liền xách một con cá lớn đi, coi như là món ăn mặn cho đêm giao thừa.

Tiếng pháo nổ lốp bốp truyền đến từ cuối con phố dài, lấp đi mất thanh âm rao bán của ngư dân.

Mấy nhà giàu sớm đã đốt pháo từ lâu, bắt đầu từ lúc hoàng hôn cho đến bình minh ngày hôm sau, thanh âm pháo nổ không ngừng vang lên.

Lương Cừ buộc thuyền lại, xách cá chép rồng lưng xanh lên, cất bước đi lên bờ rồi chạy về phía Dương phủ.

Người qua đường mua cá kia thấy cá chép rồng lưng xanh tỏa ánh sáng lộng lẫy liền lặng lẽ giấu con cá trắm cỏ lớn mình mới mua ra sau lưng.

Đúng là cảnh đẹp.

Lương Cừ nhìn trái nhìn phải, đi đến đâu cũng thấy đình đài lầu các, che khuất những đám mây đang trôi nổi trên bầu trời.

Những bông hoa giấy mừng xuân của mấy hộ giàu có bay lượn rơi đầy mặt đất, trên đường chỉ còn thưa thớt vài bóng người.

Tửu lâu danh giá đã sớm ngừng kinh doanh, chỉ còn lại hai ngọn đèn lồng đỏ treo trên cửa là có chút sức sống, ngược lại, bên trong quán rượu nhỏ lại vô cùng náo nhiệt.

Cảnh tượng này hoàn toàn khác biệt kiếp trước của hắn, lúc này, nếu như ở thế giới ban đầu, chính là thời điểm quán xá vô cùng náo nhiệt, nhất định sẽ không xuất hiện tình trạng đóng cửa ngừng kinh doanh như thế này.

Cũng không phải bọn họ không muốn kiếm tiền mà là không có tiền để kiếm.

Các phú hào dám bỏ tiền ra tới tửu lâu đã sớm rúc ở trong nhà, bày một bàn tiệc rượu linh đình, đoàn tụ với người nhà.

Dương phủ cũng thế.

Lương Cừ vừa tiến vào trong phủ đã cảm nhận được bầu không khí vui vẻ ấm áp, bảy tám nha hoàn đang đi lại bên trong đình viện, vô cùng bận rộn.

Đây là còn nhìn thấy được, còn có rất nhiều người hầu và đầu bếp đang bận rộn ở chỗ hắn không thấy.

Hoàng Đế khai quốc Đại Thuận đã quy định, người bình thường cấm nuôi tư nô, nhiều nhà giàu có đành phải lấy hình thức nhận con nuôi để thu dưỡng nô bộc.

Phú thương bình thường như Triệu Hồng Viễn, Tiết Thành Toàn đều sẽ đi thuê chứ không có khế ước bán thân, bằng không trước mặt người ngoài cũng không dám gọi mình là lão gia, như vậy là sẽ vi phạm quy định.

Dương Đông Hùng không phải là người bình thường, ông là lão gia chân chính!

Đây mới là đại trượng phu, có khí thế!

"Ngươi cuối cùng cũng tới, mọi người đều đến cả rồi, sao lại đến muộn vậy?". Hướng Trường Tùng đứng ở cổng thấy Lương Cừ liền vội vàng gọi hắn qua, lúc đến gần mới phát hiện ra có điều gì đó khác biệt:

"Chờ đã, ngươi cầm gì trên tay thế?"

"Đồ tốt!"

Lương Cừ ném lại một câu rồi hứng trí bừng bừng chạy vào trong sảnh đường, thấy Dương Đông Hùng và Hứa Thị liền giơ con cá chép lớn trên tay lên lên cao.

"Sư phụ, sư nương, mau xem này, hôm nay con về thị trấn Nghĩa Hưng một chuyến, mua được đồ tốt!"

"Ồ, đồ tốt gì vậy?"

"Đồ tốt gì mà khiến sư đệ cao hứng như vậy?"

Mọi người nghe vậy liền hiếu kì nhìn qua.

Cá chép rồng lưng xanh tuy đã lấy đi nội tạng nhưng ngoại hình vẫn không bị phá hỏng, vẫn hoàn chỉnh như trước, Dương Đông Hùng chỉ liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

"Cá chép rồng lưng xanh này to thật!"

Hướng Trường Tùng ước lượng một phen:

"Lớn thế, chắc cũng phải 15 cân đấy nhỉ?"

"16 cân 8 lạng!". Lương Cừ vui vẻ nói:

"Mới bắt từ sông lên đấy, còn tươi lắm, vừa vặn hôm nay là đêm giao thừa, mang tới cho mọi người cùng ăn, kiếm chút may mắn!"

Hồ Kỳ kinh ngạc than thở:

"Ta chỉ từng thấy Cá chép rồng lưng xanh ở trên sách chứ trước nay chưa từng được ăn qua, hôm nay lại tình cờ được sư đệ gặp phải"

Từ Tử Soái hớn hở ra mặt:

"Sư phụ, là điềm lành đấy! Cá chép mang ý nghĩa tốt đẹp, cá chép là Bảo Ngư lại càng tốt hơn nữa!"

"Là điềm lành! Đúng là điềm lành"

"Ha ha ha, để bọn ta được lây tí may mắn nào!"

"Cái lưng rộng này thật xinh đẹp, nhìn cái màu xanh này mà xem, rực rỡ lộng lẫy quá."

Các sư huynh khác đều đồng loạt khen ngợi.

Dương Đông Hùng thoải mái cười to:

"Mệnh cách Chính ấn và Thiên ấn của Tiểu Cừu đều có thuộc tính Thủy, tới gần Thủy Trạch là phúc duyên thâm hậu, hôm nay xem ra quả đúng là như vậy.

Cá chép rồng lưng xanh vốn đã khó gặp, nặng tới 15 cân lại hiếm càng thêm hiếm, nếu như ở Kinh thành, nói không chừng có thể bán cho phú hào với giá trăm lượng vàng đấy!"

Từ Tử Soái khó hiểu:

"Trăm lượng vàng một con cá sao? Thế chẳng phải là coi tiền như rác ư? Con nhớ là Cá chép rồng lưng xanh cũng chỉ có giá 2-3 lượng bạc 1 cân thôi mà?"

"Cũng không thể nói như vậy được, đừng nói là Bảo Ngư, ngay cả cá chép vàng bình thường cũng có người tranh nhau mua, bọn họ thích thứ đồ này, không giống chúng ta"

Tào Nhượng nói:

"Vẫn là nhiều tiền quá, chẳng bằng đem cho ta còn hơn"

"Trời còn chưa tối mà ngươi đã nằm mơ rồi sao?"

Bình Luận (0)
Comment