Con cự thú có hình thể dài 6 mét, phần lưng có mai chui ra khỏi lớp bùn, điên cuồng quẫy động, cát bụi dâng cao, nhấn chìm toàn bộ khu vực xung quanh.
Nó vung cái đuôi dài, phẫn nộ đập xuống bùn, mặt đất rung chuyển như sóng cuộn trào, khiến toàn bộ vùng đầm lầy trở thành một cái trống lớn đàn hồi.
Một quả cầu màu xanh bị bắn ra khỏi lớp bùn cát, để lại một vệt trắng.
Thương tổn do Thiên thuỷ ngô công tạo ra vô cùng đau lớn, ánh mắt của con Phi Giáp Thú này nhìn chằm chằm vào quả cầu màu xanh bắn ra kia, dòng nước khuất động tựa sóng thần dâng trào.
Quả cầu màu xanh biến hình ở trong nước, hoá thành một con rết nhanh chóng bơi về cổ tay Lương Cừ.
Lương Cừ túm lấy Thiên thuỷ ngô công, lực cản nước ở phía sau lưng đột nhiên biến mất, lực đẩy vô hình trào ra, hắn bật ra xa ba trượng.
Phi Giáp Thú vồ hụt, cả cái đầu đâm vào trong bùn.
Nó điên cuồng xé nát đám cây rong xung quanh, thân hình khổng lồ quẫy động dòng nước, đập vỡ cả đá, đang định một lần nữa xông ra thì một làn sóng chấn động chói tai tràn vào trong đầu, tựa như đao sắc khuấy động não bộ.
Cơn đau đớn kịch liệt khiến hai mắt của con Phi Giáp Thú đỏ lên, không hề chú ý thấy bên cạnh mình có dị động.
Mãnh thú màu xanh lao ra khỏi bãi cỏ, những chiếc vảy cứng như sắp thép đập mạnh vào eo và bụng của con Phi Giáp Thú.
A Không mai phục đã lâu, thân hình to lớn di chuyển trái phải, tiếp theo đó lực nước chống đỡ con Phi Giáp Thú tựa như mũi tên bắn ra, bẻ gãy làm đôi.
Phi Giáp Thú quay đầu lại cắn, cơn đau kịch liệt lại truyền đến từ phần đuôi.
A Béo sống chết cắn chặt lấy đuôi, răng sắc cắn đứt máu thịt, máu tươi phun ra, lợi dụng quán tính khi bị con Phi Giáp Thú va đụng, xé nát một phần ba cái đuôi của nó.
Chiếc đuôi bị cắn mất nửa vung vẩy trong nước, con Phi Giáp Thú nổi điên, quay đầu cắn vào cổ của A Không.
A Không không chịu yếu thế, cũng cắn lấy con Phi Giáp Thú, hai bên bắt đầu giằng co.
Những chiếc gai trên lưng của con Phi Giáp Thú làm rách phần mõm của A Không nhưng nó đồng thời cũng không dễ chịu gì, xương cốt bị ép với lực cực lớn, phát ra tiếng vỡ răng rắc mỏng manh, nó muốn dùng lực cắn đứt da thịt nhưng thân thể lại cảm thấy từng đợt vô lực.
Chất độc phát huy tác dụng rồi!
Thời cơ đã đến, A Không dùng hết sức mình nhấc con Phi Giáp Thú lên.
Con Phi Giáp Thú vùng vẫy kịch liệt, cái đuôi dài quất qua đám cỏ, tựa như lưỡi liềm cắt chúng thành từng mảnh, tiết diện gọn gàng.
A Béo mở to miệng, làn sóng chấn động vô hình tựa như mũi đao sắc nhọn khuất động não của con Phi Giáp Thú, khiến nó vô cùng thống khổ.
Lương Cừ vọt đến bên dưới, cơ bắp cẳng tay săn chắc như dây thép, rút ra Phục Ba Thương.
Mũi thương xuyên qua sóng nước, dòng chảy vô hình, xuyên qua phần bụng mềm mại.
Lương Cừ một tay túm lấy cán thương, một tay ép xuống cán, vặn eo xoay người, trường thương quét ra tạo thành một hình bán nguyệt cực lớn, rạch đôi phần bụng, lưu lại một vệt máu cực sâu.
Máu tươi phun ra, phân tán ở trong nước, đến cả từng mảnh nội tạng lớn cũng trào ra khỏi miệng vết thương.
Một kịch cực nặng không thể vãn hồi!
"Rút!"
Lương Cừ một lần nữa né tránh.
A Không, A Béo đi theo ngay sau hắn, còn có Nắm Đấm đang trốn trong bụi cổ, một người ba thú lui ra ngoài sáu trượng.
Hai mắt con Phi Giáp Thú trợn trắng, triệt để mất đi ý thức, chỉ dựa vào bản năng co giật một phen rồi không hề động đậy nữa.
Lương Cừ chầm chậm đến gần, tay cầm trường thương, nhắm chuẩn vào con ngươi của nó, đâm xuyên qua đầu mà không hề gặp trở ngại.
Triệt hạ nó rồi.
Quá đơn giản.
So với sự hung hiểm khi lần đầu đối phó với con quái vật cua, lần này hoàn toàn không có người nào, thú nào bị thương.
Không đúng, A Không có bị thương, lúc nó cắn lấy đối phương, phần mõm bị gai trên lưng của con Phi Giáp Thú làm bị thương, chảy không ít máu.
Nhìn chung là một trận đại thắng!
"Đi, mang theo lên, ăn thịt thôi!"
Lương Cừ liên tục dùng ba lần kỹ năng Thuỷ Hành, thể lực tiêu hao cực lớn, hắn để hai thú kéo theo con Phi Giáp Thú lên.
A Không, A Béo dùng đầu đẩy nó lên rồi lật lại, tránh cho nội tạng rơi hết ra ngoài, tiếp theo đó dùng lực đẩy con Phi Giáp Thú ra khỏi mặt nước.
Trong bụi cỏ, Nắm Đấm vung càng một phen, thành công tìm thấy đoạn đuôi bị cắt đứt, dùng càng kẹp lấy, đi theo ngay sau hai thú.