"Trời sinh dị chủng, gân rồng hổ cốt?"
Ánh mắt Lương Cừ khẽ động.
Vô Chì Kỳ là Thần Viên đầu tiên trong thiên địa.
Ngoại trừ thân phận Thủy Thần Hoài Thủy ra, đặc điểm nổi bật nhất của nó chính là sức mạnh lớn vô cùng tận, ai cũng không trói buộc nổi, thiên thần đối mặt với nó cũng phải đành chịu bó tay.
Nguồn gốc của Thủy Hầu Tử là Vô Chi Kỳ, Trạch Nhung là tiến hóa thêm một bước từ Thủy Hầu Tử, xuất hiện đặc điểm giống nhau cũng là hợp tình hợp lý.
Gân to như rồng, xương cứng như hổ, thế không thể đỡ.
Loại thể chất đặc thù đến nhường này tất nhiên là cực tốt!
Oành!
Trạch Đỉnh treo cao trên thức hải, tỏa ánh sáng rực rỡ, quang hoa vô tận chiếu vào hư ảnh Linh hầu ở phía trước Đỉnh.
Linh Hầu hấp thu quang hoa vô tận, ôm đầu gối tạo thành hình dạng như viên đan, hòa hợp thành một thể.
Sóng nước không có gió cũng tự chuyển động, nhẹ nhàng đẩy ra, khuếch tán ra mặt sông rộng lớn.
Mới đầu chỉ là những gợn sóng nhỏ, rất nhanh liền lan ra, hình thành từng gợn sóng chập trùng.
Gợn sóng va chạm vào nhau, lại sinh ra gợn sóng mới, không ngừng đan xen, trùng điệp.
Ánh nắng từ bên trong tầng mây chiếu xuống bên dưới, chiếu rọi lên mặt sông, hình thành nên một quầng sáng lấp lánh, quầng sáng không ngừng biến hóa theo sóng nước chập trùng.
Một lúc sau.
Mặt nước có chu vi ngàn mét, tựa hồ có một chút tinh quang bay ra từ bên trong quầng sáng kia, tụ hợp vào phía trên hư ảnh.
Hư ảnh Linh hầu hấp thu lấy quang hoa, chuyển động tựa như trái tim đang đập, mỗi một lần đập đều lớn hơn một phần.
Ngay tại lúc đó, Lương Cừ không hiểu sao cũng cảm nhận được tim mình loạn nhịp, hắn đè tay lên ngực, trái tim trong lồng ngực cũng bắt đầu đập nhanh một cách kịch liệt, tiết tầu hoàn toàn trùng khớp với tần suất rung động của Linh hầu.
Loại hiện tượng này khiến hắn không khỏi nghĩ đến thời điểm lần trước được Trạch Linh coi trọng...
Không phải chứ, lại tới nữa sao?
Ngay thời khắc cõi lòng chập trùng mãnh liệt, gân rồng hổ cốt đã dung nhập vào người.
Một cảm giác đau đớn tựa như rút gân nhổ xương ập tới trong nháy mắt, từng khúc huyết nhục đột nhiên bạo động, không ngừng chập trùng như sóng lớn.
Xương cốt sinh trưởng, va chạm vào nhau phát ra những tiếng vang nho nhỏ.
Phần đầu, lồng ngực, cột sống, tứ chi, hông eo.
Từ đầu cho đến chân, mỗi một tấc, mỗi một đoạn đều đang di động, không ngừng tiến hành điều chỉnh bản thân.
Bên trong xương cốt tựa như bị nhét vô số con kiến, không ngừng gặm ăn, đục rỗng, rồi lại nhanh chóng sinh trưởng ra kết cấu hoàn toàn mới.
Xót!
Tê!
Đau!
Mẹ nó!
Cảm giác đau đớn kịch liệt và ngứa ngáy tê dại mãnh liệt khiến cho Lương Cừ suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Tuyến mồ hôi không khác gì mở van xả đập chứa nước, từng hạt mồ hôi hội tụ vào nhau, không ngừng nhỏ xuống, làm ướt nhẹp cả ván thuyền.
Gân cốt bên dưới lớp da đập rộn không ngừng!
Chúng xoắn lại với nhau tựa như bầy rắn tụ đầu lại cùng một chỗ.
Co duỗi!
Quấn quanh!
Xoắn lại!
Cuối cùng hóa thành một con rồng cực lớn du tẩu bên trong cơ thể, quấn quanh phía trên xương cốt long trụ, thư giãn cơ thể, gào thét hung dữ.
Linh Hầu ôm đan giãn người ra, một lần nữa xuất hiện đã có tư thái hoàn toàn khác với trước đó.
Hung!
Linh Hầu trước đây cũng chỉ cao nửa người, còn Trạch Linh trước mắt này cường tráng tựa như vượn lớn, cao hơn một trượng, răng nanh sắc nhọn, cường hãn uy nghiêm.
Bộ lông màu trắng lạnh lẽo hòa làm một thể với quầng sáng trắng trên mặt sông, hai mắt sáng bừng như ngọn đuốc!
Dã tính cùng bá khí kia có nguồn gốc từ sinh mệnh, khiến cho người ta đứng trước mặt nó cảm thấy hoảng sợ, không thể kháng cự.
Nó đứng ở sau lưng Lương Cừ, phảng phát như thần linh hộ thể!
Khí thế vô tận tản ra xung quanh.
Dưới đáy nước, bốn thú đang ăn như gió cuốn bỗng nhiên rụt đầu lại.
Nheo Béo dùng cái đuôi quấn lấy miếng thịt trước mặt rồi trốn ra sau lưng Không Thể Động.
A Uy cuộn mình thành một quả cầu nhỏ, lăn xuống lớp bùn cùng với thi thể của Phi Giáp Thú.
Nắm Đấm rút lại phần cuống mắt của mình vào bên trong vỏ, hai cái càng đưa ra trước người.
Không Thể Động một bên dùng móng vuốt đào hố dưới mặt đất, một bên khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh.
"Hô, hô, hô"
Lương Cừ thở hổn hển, chậm rãi đứng lên từ trên khoang thuyền, hắn đứng trên đầu thuyền, giang hai cánh tay, chậm rãi phun ra một hơi sương trắng.
Một cảm giác tràn đầy sức mạnh trước nay chưa từng có dâng lên, máu trong cơ thể cũng dâng trào như thủy ngân.
Khí huyết trở nên mạnh mẽ, vậy mà nhiều hơn trước gấp ba lần.
Hắn khom người nhặt một khối giáp lưng lên, nắm chặt nắm đấm, những sợi gân lớn nhúc nhích, bóp giáp lưng thành khối vụn, tiếp tục khép tay lại, bóp tiếp khối vụn này trở thành bột phần.
"Đây chính là gân rồng hổ cốt sao?"
Lương Cừ buông tay ra, bột phấn theo gió sông phiêu tán vào bên trong dòng nước, bao phủ một lớp mỏng ở trên mặt nước.
Nhìn xuống lòng bàn tay, không chút tổn hại nào.