Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 198 - Chương 198: Đạp Nước Cưỡi Sóng Chân Chính (2)

Chương 198: Đạp nước cưỡi sóng chân chính (2) Chương 198: Đạp nước cưỡi sóng chân chính (2)

Với năng lực khống chế nước 10 tấn như hiện tại, mang ý nghĩa hắn có thể chế tạo ra khối keo rộng 10 mét khối, khiến cho sinh vật ở trong đó không thể động đậy được.

Cũng không tiêu hao quá nhiều thể lực, Thủy Lao 1 mét khối kéo dài một phút đồng hồ tiêu hao tầm một phần thể lực.

Kiểm tra xong Thủy Lao, đến khâu mà Lương Cừ mong đợi nhất.

Đạp nước cưỡi sóng!

Lương Cừ liễm thanh tĩnh khí.

Sử dụng kỹ năng thiên phú cũng giống như đưa tay nhấc chân, vô cùng thuận lợi.

Mạch nước ngầm dưới đáy nước trào lên, xoắn ốc lại rồi quấn quanh dưới thân Lương Cừ, một cỗ sức mạnh cực lớn truyền đến từ dưới chân.

Lương Cừ nương nhờ cỗ sức mạnh này mà dần hướng lên cao, từ đáy nước xông thẳng lên mặt nước, cho đến khi hoàn toàn trồi lên, toàn bộ cơ thể như đang đạp trên bọt nước!

Tâm thần khẽ động, sóng nước liền sẽ tự động thay đổi phương hướng, lao nhanh trên mặt thủy trạch rộng lớn.

Lương Cừ lao vút đi rồi lại dừng lại, thử trải nghiệm một cách chơi khác.

Sóng nước trào dâng từ dưới lên trên, hóa thành một dòng suối, lượng lớn bọt nước trắng xóa hiện lên.

Cột nước càng lúc càng cao, bọt nước cuồn cuộn rơi vào bên trong dòng sông, tựa như một thác nước nhân tạo, phát ra âm thành ầm ầm.

Bọt nước tựa như rồng trỗi dậy trong nước, lúc này, Lương Cừ đã cao hơn mặt thủy trạch mấy mét, tầm mắt trở nên khoáng đạt hơn, ngang tầm với mặt trời xa xa phía chân trời.

Đạp nước cưỡi sóng, là đạp nước cưỡi sóng chân chính!

Không phải thứ đồ giả như điều khiển dòng nước!

Thời điểm điều khiển dòng nước mô phỏng đạp nước cưỡi sóng, là Lương Cừ thông qua phương thức khuấy động dòng nước để cho mình nổi lên trên mặt nước.

Nếu như cầm theo vật nặng, chẳng hạn như Phục Ba Thương, lập tức sẽ chìm xuống dưới mặt nước, căn bản không nâng người lên nổi.

Nhưng kỹ năng thiên phú Đạp nước cưỡi sóng này lại khác, trọng lượng nâng lên lớn hơn, tiêu hao thể lực cũng nhiều hơn, chỉ cần có đủ thể lực, có thể đảm bảo nổi được ở trên mặt nước!

"Wu hu!"

Bốn thú nổi lên mặt nước, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.

A Không và A Béo cảm thấy dùng đuôi cắt cây rong chơi chẳng vui tí nào nữa.

Cột thủy long chậm rãi hạ xuống, Lương Cừ trở lại trong nước.

Lần chèo thuyền ra khơi hôm nay tuyệt đối là lần có thu hoạch lớn nhất trong tất cả mọi lần.

Trạch Linh từ Thủy Hầu Tử màu trắng thăng cấp thành Trạch Nhung màu xanh.

Võ Đạo từ một ải đột phá tới hai ải, lập tức sẽ là ba ải.

A Uy và Nắm Đấm đã bù đắp được thiếu sót của bản thân.

Vùng sông nước Giang Hoài này đúng là phúc địa chân chính!

Khắp nơi đều là cơ duyên!

Còn lo gì đại sự không thành?

Sau khi sung sướng xong, Lương Cừ gọi A Không và A Béo chuyển hài cốt đi.

Thịt của Phi Giáp Thú đã bị ăn sạch, chỉ còn lại mấy khối xương cốt vô cùng tráng kiện, ngay cả A Không có lực cắn mạnh nhất cũng không gặm nổi, đành phải mang về làm phân bón.

Chôn xong phân bón, Lương Cừ chèo thuyền về thị trấn Nghĩa Hưng.

Vừa đến bến thuyền, liền nghe thấy tiếng nghị luận xôn xao, hương dân tới lui ai nấy đều mặt ủ mày ê, tựa như là gặp phải chuyện gì đó, tất cả đều tụ lại một chỗ trò chuyện với nhau.

Lương Cừ ngừng thuyền lại, cẩn thận nhìn kĩ, phát hiện ra trên đường phố có thêm rất nhiều khuôn mặt xa lạ.

Thị trấn Nghĩa Hưng có hơn ngàn người, Lương Cừ không dám nói ai mình cũng biết nhưng về cơ bản đều quen mặt, dù không nhớ tên nhưng cũng biết người đó rốt cuộc có phải là hương dân hay không.

Hơn nữa, giờ đang là thời kỳ hòa bình, cho nên hạn chế và quản lý nhân khẩu lưu động vô cùng nghiêm khắc.

Ai cũng phải tuân thủ chế độ hộ tịch, không thể tùy ý di chuyển, càng không thể đào vong.

Tự nhiên ở đâu ra nhiều người xa lạ như vậy, không ít người còn xách theo túi lớn túi nhỏ, dẫn theo cả nhà, giống như đang chạy nạn.

Lương Cừ ngay lập tức chạy đến hỏi Lâm Tùng Bảo.

Lâm Tùng Bảo là tay lõi đời, tin tức linh thông, rõ ràng nhất chuyện gì đang xảy ra.

Ai ngờ Lâm Tùng Bảo mắt sắc, từ xa đã thấy Lương Cừ, không đợi hắn đi qua mà chủ động chạy tới, giải thích chuyện gì đã xảy ra.

"Đây đều là người từ nơi khác chạy nạn tới, chỗ chúng ta còn coi như ít đấy, chỉ có 1-200 người, Huyện thái gia phái người tới bảo rằng, để thôn chúng ta góp chút gạo, giao cho bọn họ để hỗ trợ thiên tai."

Lương Cừ nhíu mày:

"Thiên tai, thiên tai gì? Gần chỗ chúng ta có thể có thiên tai gì được? Chẳng lẽ đám quan lại kia muốn lừa gạt lương thực của chúng ta sao?"

Hắn chưa từng nghe nói tới thiên tai gì hết, hơn nữa nếu là thôn, trấn gần đây, không có đạo lý bọn họ xảy ra chuyện mà thị trấn Nghĩa Hưng và trấn Bình Dương lại không có việc gì cả?

Lâm Tùng Bảo ngó nghiêng trái phải rồi nói:

"Aiz, ta nghe nói, chỉ là nghe nói thôi nhé, ngươi đừng cho là thật, bọn họ không phải gặp thiên tai, mà là nhân họa!"

Bình Luận (0)
Comment