Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 199 - Chương 199: Nạn Dân, Quyên Lương! (1)

Chương 199: Nạn dân, quyên lương! (1) Chương 199: Nạn dân, quyên lương! (1)

"Nhân hoạ?"

Lương Cừ cau chặt mày.

"Nói cụ thể xem nào."

"Ta cũng không biết, đều chỉ là nghe nói, nghe nói ấy mà."

Lương Tùng Bảo hạ thấp giọng nói:

"Việc Sơn quỷ lần trước ngươi có biết không? Thị trấn và vùng sông nước mà họ sinh sống tự nhiên có một đống Sơn quỷ xông ra, nhiều người chết lắm!"

Quỷ Mẫu Giáo!

Lương Cừ liên kết tiền căn hậu quả.

Thứ chó má kia quả đúng là không chỉ nuôi Đại Đan ở mỗi trấn Bình Dương!

Lương Cừ và các sư huynh vốn đã suy đoán, cảm thấy Quỷ Mẫu Giáo một lần nữa lộ diện không chỉ mưu đồ ở một nơi mà sẽ đồng thời tiến hành ở rất nhiều chỗ.

Đối với việc này, bọn họ đã sớm bẩm báo tin tức lên trên, giờ xem ra vẫn không kịp.

Huyết tế ở trấn Bình Dương, việc lớn như vậy nhất định không giấu được.

Hoàng Trạch Quân lựa chọn hành động trước, hiển nhiên nhận định rằng cho dù tin tức có truyền ra ngoài thì những nơi khác vẫn phản ứng kịp.

Đại Thuận không có điện thoại, lãnh thổ lại rộng lớn, dùng chim bồ câu đưa thư tin tức truyền đi vẫn chậm chạp, chưa kể trong đó còn phải xác minh tin tức thật giả.

Hoàng Trạch Quân ngu xuẩn ở chỗ từ bé chưa từng tiếp xúc với xã nội, đầu óc không linh hoạt, dễ bị lừa gạt, nhưng logic cơ bản khi hành sự vẫn có.

Người càng nhiều, tốc độ lên đường càng chậm, tỉ lệ người già neo đơn mà lớn thì càng thảm hơn.

Những người chạy đầu tiên hôm nay mới đến nhưng có khả năng từ 5 – 6 ngày trước đã bắt đầu, cả một đường vượt núi băng đèo.

"Cả một vùng sông nước, số người chết gần ba phần! Lại còn là nam tử cường tráng chết nhiều hơn cả, số còn lại nào còn dám tiếp tục ở lại, đều chạy trốn đi hết!

Nhiều người như vậy, quan huyện địa phương không dãm cưỡng ép ở lại, sợ rằng mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn nên thả hết ra, sai người dẫn họ tới thành trấn xung quanh đó.

Ta hỏi rồi, người ở đâu cũng có cả, huyện Hoa Châu, huyện Phong Phụ, cả một vùng xung quanh hình như đều xảy ra chuyện, chỉ có huyện Triều Giang chúng ta là không sao, Thuỷ ca, ngươi nói xem chỗ chúng ta không phải cũng sẽ có chuyện đấy chứ?"

"Yên tâm đi, việc ở chỗ chúng ta giải quyết xong hết rồi."

Lương Cừ vỗ vai Lâm Tùng Bảo.

Lâm Tùng Bảo ngơ người.

"Giải quyết rồi á? Từ lúc nào vậy?'

Lương Cừ rời khỏi trại cá, bước đi trên đường.

Trong không khí toàn là mùi hôi thối khó ngửi.

Số lượng người chạy nạn cực nhiều, chỉ mỗi thị trấn nghĩa Hưng thôi đã phải 200 người, dẫn theo cả gia đình, phía sau vẫn còn đang lũ lượt kéo đến.

Tiểu Sử đứng trong đám người nỗ lực duy trì trật tự, để đội ngũ không đến mức hỗn loạn.

Mấy người đầu tóc rối bù điên điên dại dại kêu gào có quỷ, quỷ đến rồi, bị Tiểu Sử quất một roi ngã xuống mặt đất, lúc này mới ngừng kêu.

Tỉ lệ tử vong 30% quá đỗi khoa trương, đủ để dẫn đến trật tự xã hội sụp đổ.

Còn là bị sơn quỷ mổ bụng, đẻ trứng, có là ai cũng không dám ở lại chỗ cũ, cho dù có nguy cơ bị trị tội cũng phải trốn khỏi chỗ quỷ quái.

Có người đầu tiên bỏ trốn, những người còn lại sẽ chạy theo cùng, tha hương đi khắp nơi.

Dòng người đông đúc, Huyện lệnh nào dám can ngăn.

Không ngăn thì chỉ là do phản tặc gây rối, là đám phản tặc tiền triều đến cả Từ Quốc Công cũng không thể giải quyết triệt để được.

Việc Từ Quốc Công không làm được, một Huyện lệnh nhỏ bé như ta lại càng không xong, có thể tha thứ được, tối đa cũng chỉ bị tước mũ quan.

Nhưng nếu làm việc quá quyết tuyệt, khiến dân chúng nổi dậy, thứ bị tước đoạt không chỉ là mũ quan mà là đầu mình.

Ngăn chặn không bằng khai thông, bẩm báo lên Châu phủ, dẫn dân chúng tới thành trấn gần đó, tạm thời vỗ về, đây đã là cách tốt nhất rồi.

Lương Cừ đi bên cạnh đám đông, liếc nhìn nạn dân, nạn dân cũng liếc nhìn hắn.

Đoán rằng Lương Cừ là con cháu đệ tử của nhà phú hào nào đó trên trấn, thậm chí còn có mấy nữ tử ra sức nháy mắt với hắn, chỉ tiếc rằng như liếc mắt với người mù.

"Thuỷ ca, Thuỷ ca, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!"

Trần Đồng Dân chạy đến trước mặt Lương Cừ, dùng tay đỡ lấy eo, thở hổn hển.

"Ông nội ta bảo ta tới trấn Bình Dương tìm ngươi, kết quả là không tìm thấy, cuối cùng cũng thấy ngươi ở đây, mau cùng ta đến Nghị sự đường một chuyến."

"Trần lý lão tìm ta có việc gì à?"

"Liên quan đến nạn dân."

Trần Đồng Dân hạ thấp giọng

"Lão gia trong huyện muốn mỗi nhà chúng ta đều quyên lương, chia cho nạn dân!"...

"Các hương lão, bản quan nhận lệnh của Huyện lệnh, tới đây thu thập lương thực để cứu tế hương dân chạy nạn từ các huyện lân cận tới đây. Đây là mệnh lệnh của Huyện lệnh, đại diện cho chỉ thị của triều đình, hy vọng mọi người có thể tích cực phối hợp."

Một vị nam tử trung niên gày gò mặc bộ quan phục trường bào ngồi phía đầu Nghị sự đường, chắp tay vái các hương lão.

Trần Triệu An và những lão nhân khác nhìn nhau, bất lực đáp:

"Không biết Biện tuần kiểm lần này đến đây muốn thu bao nhiêu lương thực?"

"Một nam tử trưởng thành tính là một đấu gạo."

"Một đấu gạo? Cái này, cái này không phải quá nhiều rồi sao?"

Trần Triệu An cau mày:

"Trước mắt đang là mùa đông, chưa kể nông dân trong trấn không có thu nhập, cả ngư dân cũng thế.

Lượng cá đánh bắt được hàng ngày không bán nổi 10 văn, ta cũng đi xem giá lương thực rồi. Tai hoạ lần này đã khiến giá thành tăng, 26 văn một cân, tăng gấp ba lần, một đấu gạo tương đương với 4 – 5 đồng liền. '

"Ta cũng hết cách, là mệnh lệnh của Huyện lệnh."

Biện tuần kiểm mở tay ra:

"Mọi người cũng biết, lần này mấy huyện lân cận đều gặp hoạn, một lượng lớn nạn dân đều tràn đến huyện Triều Giang.

Trần lý lão chưa từng tới Huyện thành nhìn xem, nạn dân ở đó còn nhiều hơn, lương thực dự trữ hoàn toàn không đủ, hiệu triệu đại hộ cũng không đủ, chỉ có thể đưa ra hạ sách như vậy."

Tuần kiểm đã là Quan, không còn là Lại nữa, bọn họ và Huyện thái gia giống nhau, đều là mệnh quan triều đình, có tên ở Lại Bộ, mặc quan bào, đội mũ quan.

Chức trách chủ yếu là dẫn đầu quan binh thủ hạ duy trì trị an ở địa phương, điều tra, xử lý hành vi phạm tội của đạo tặc, kẻ gian.

Phạm vi quyền lực rất rộng, là chức quan có thực quyền, không dễ gì mà đắc tội được, bằng không sẽ bị bắt giữ.

Bình Luận (0)
Comment