Trần Triệu An hết cách, đang định xuất môn triệu tập các hương thân để nộp lương thực.
"Tuần kiểm đại nhân, trong trấn sẵn sàng xuất lương cứu tế nạn dân, chi bằng chúng ta đổi cách khác, thông qua Huyện để phân phối không cần thiết, quãng đường xa như vậy, đi đi về về quá rắc rối, chúng ta trực tiếp dựng lều phát cháo trợ giúp nạn dân trong thị trấn. Một là đỡ gây rắc rối cho mọi người, hai là tốc độ nhanh hơn chút."
Một giọng nam tử trẻ trung truyền tới từ phía ngoài Nghị sự đường.
Biện tuần kiểm nghe thấy vậy cau chặt mày.
Không qua huyện phân phối sao có thể được.
Hắn và người bên dưới hắn ăn gì, uống gì?
Đang định lên tiếng nghiêm khắc quát hỏi người đến là ai mà dám làm trái pháp luật, khoé mắt lại liếc thấy thần sắc vui mừng của mấy vị hương lão ngồi bên dưới, lập tức kìm lại.
Tình hình không đúng!
"Biện tuần kiểm thấy thế nào?"
Lương Cừ bước qua bậc cửa, đi vào bên trong Nghị sự đường, thanh âm bình tĩnh.
Thiếu niên thân hình cao lớn phi phàm, thắt lưng khắc đầy hoa văn mây và sấm, tay vượn lưng ong, dũng mãnh như một con báo.
Mặc dù quần áo có chút ẩm ướt nhưng phảng phất như hoàn toàn không cảm thấy lạnh, thậm chí còn mở nửa bộ quần áo ra, để lộ cánh tay phải để tản nhiệt.
Cánh tay phải lộ ra ngoài kia đường nét rõ ràng, khoẻ khoắn lạ thường, ngón tay gân cốt rõ nét đặt trên chuỷ thủ treo ở trên eo, dường như để tiện cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể rút đao.
Võ giả!
Biện tuần kiểm ngay lập tức cảm nhận thấy khí chất trên người Lương Cừ, thêm vào đó con cháu nhà bình thường nào có thân hình cao lớn như vậy?
Ý thức được điểm bất phàm, hắn nghiêng đầu nhìn Trần Triệu An ở bên cạnh:
"Trần lý lão, vị này là..."
Trần Triệu An cười đáp:
"Để lão phu giới thiệu một lát, vị này chính là trang tuấn kiệt của thị trấn Nghĩa Hưng chúng ta, đệ tử thân truyền thứ chín của quán chủ Võ quán Dương trấn Bình Dương – Lương Cừ."
Trấn Bình Dương, quán chủ Võ quán Dương thị, còn có thể là ai được nữa?
Dương Đông Hùng!
Biết bao nhiêu người theo dõi, đám hương lão này nào dám lừa gạt mệnh quan triều đình, lại còn là tin tức dễ bề tra xét như vậy.
Ánh mắt của Biện tuần kiểm thay đổi, chuyển chủ đề:
"Quả đúng là thiếu niên xuất anh hùng, từ khi các huyện thành xung quanh đây gặp nạn, nhân thủ trong huyện vẫn luôn không đủ dùng, bận đến mức chân không chạm đất, ba ngày rồi ta chưa được về nhà ngủ.
Cân nhắc kỹ lưỡng, lời Lương công tử nói cực có đạo lý, chỉ là chuyện này vốn nên do người trong Phủ làm, có phải phiền phức quá không? Quả thực vô cùng hổ thẹn, hay là để bọn ta lo liệu đi."
Lương Cừ lắc đầu, miết ngón tay, dường như là hành động vô thức:
"Không phiền phức, các hương thân đông đến cũng không có việc gì làm, nhân thủ trong huyện lại không đủ, đúng lúc bọn ta nên góp một phần sức lực để tương trợ."
Khoé miệng Biện tuần kiểm khẽ co giật, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ lưỡi đao như sắp bắn vào mặt hắn đến nơi, hắn không còn dám kiên trì nữa:
"Cách này của Lương công tử rất tốt, vậy phải làm phiền các hương thân nhiều hơn rồi."
"Không thành vấn đề, Biện tuần kiểm khách sáo quá rồi."
Đám người Trần Triệu An vội xua tay, ý bảo đây là việc bọn họ nên làm, mọi người đều là con dân Đại Thuận, nên đoàn kết giúp đỡ nhau.
Biện tuần kiểm trong lòng không vui nhưng lại không thể thừa nhận, mấy năm trước hắn đã tận mắt chứng kiến Dương Đông Hùng đại phát thần uy như thế nào.
Về sau mới biết là hành vi cố ý dương đông kích tây của Quỷ Mẫu Giáo, tốt xấu gì cũng là tàn dư của tiền triều, vậy mà đều phải tránh xa Đại Võ sư, sức nặng có thể tưởng tượng ra, đến cả Huyện lệnh cũng phải nhường ba phần.
Lương Cừ mặc dù chỉ là đệ tử nhưng tuần kiểm nhỏ bé như hắn cũng không phải là Huyện lệnh, không đắc tội nổi.
"Thời gian không còn sớm, trước khi mặt trời xuống núi ta còn phải tới các thị trấn khác an ủi nạn dân, vậy nên không ở lại lâu nữa."
Tự chuốc lấy xấu hổ, chẳng kiếm được thứ gì, Biện tuần kiểm cụt hứng, không thèm để ý đến lời mời ở lại dùng bữa của các hương lão, để lại một câu xong liền cáo từ rời đi.
Các hương lão vội vàng đứng dậy, thi nhau bắt tay Lương Cừ.
"A Thuỷ, ngươi giúp được một việc lớn rồi A Thuỷ."
Đối với các hương lão mà nói, một đấu gạo không phải vấn đề gì lớn.
Nhưng hương lão là người địa phương, phải nhìn rõ nên đặt mông ngồi lên cái ghế nào.
Bên trên nói gì liền làm ấy, về lâu về dài sẽ khiến hương dân xa cách, nội bộ lục đục, đến lúc đấy một đấu gạo cũng trở thành vấn đề.
"Việc ta nên làm, các hương lão không cần khách sáo."
Lương Cừ chắp tay, không hề tranh công.
Ở huyện thành có nhiều quan lại như vậy, qua tay bọn họ, chỉ cần nửa đấu gạo là xong cũng sẽ biến thành một đấu gạo.
Thậm chí đến cuối cùng thứ phân phát ra chỉ là nửa đấu gạo thô.
Tránh được kiếp nạn này, đối với hương dân, đối với nạn dân mà nói đều là chuyện tốt.
"Nếu đã không phải qua tay quan huyện, vậy chúng ta cũng phải sắp xếp ổn thoả cho các nạn dân, không thì sẽ khó coi lắm."
"Đương nhiên rồi, A Thuỷ ngươi cứ yên tâm đi, ta có kinh nghiệm xử lý những việc này."
Trần Triệu An vỗ ngực đảm bảo.
Hắn sống 70 năm nay, thuở nhỏ Đại Thuận lập quốc, trong lúc đó còn gặp phải không biết bao lần thiên tai nhân hoạ.
Chiến tranh, ôn dịch, lũ lụt, hắn đều trải qua cả, hiểu rõ nhất nên sắp xếp lưu dân thế nào, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Nhân tài quản lý hiếm có, các hương lão không phải ai cũng cậy già lên mặt, ít nhất có người thật sự có bản lĩnh.
"Trần lý lão có chủ kiến, ta không nhúng tay vào nữa."
Lương Cừ gật đầu, biết Trần Triệu An có năng lực.
Tiếng vó ngựa dẫm lên lớp gạch xanh, từ xa truyền đến gần.
Là chiến mã ư?
Lương Cừ bước ra khỏi Nghị sự đường.
Tiếng vó ngựa của ngựa chiến và ngựa nhỏ hoàn toàn bất đồng, hắn chỉ từng nghe tiếng vó ngựa như vậy từ một vài con ngựa trong Dương phủ.
Bóng hình của một con hắc mã nhanh chóng đến gần men theo đường phố lát gạch xanh, vó ngựa khuấy tung bụi đất, lao nhanh vào trung tâm thị trấn Nghĩa Hưng.
"Lương Cừ của thị trấn Nghĩa Hưng ở đâu?"