Đã nói đến mức này, Lương Cừ đành vội vàng giải thích, vẽ ngay tại chỗ mấy ký hiệu bính âm cho mọi người xem qua một lượt.
Sứ giả bổ sung:
"Phương pháp này so với phương pháp Phiên Thiết, khi học có thể nhanh gấp 4-5 lần! Trong vòng một năm là có thể hoàn thành việc học chữ"
Dương Đông Hùng nhướng mày:
"Nhanh như vậy sao?"
Sứ giả gật đầu.
Lục Cương nhíu mày, suy nghĩ rồi nói:
"Phương pháp này của sư đệ, tổng cộng chỉ cần nhớ hơn 70 phát âm, so với mấy ngàn tổ hợp của phương pháp Phiên Thiết, chỉ riêng cách đọc đã đơn giản hơn cả trăm lần rồi"
Từ Tử Soái buồn bực:
"Vì sao lúc ta học chữ không nghĩ ra được phương pháp như vậy?"
"Nếu sư đệ sớm hơn chút lấy ra phương pháp này, thời điểm ta học chữ cũng không phải khổ cực đến thế"
Sứ giả cười to:
"Chính vì như vậy cho nên bệ hạ mới ban thưởng nhiều đến thế, hành động lần này có thể nói là khiến bệ hạ vô cùng hài lòng."
Mọi người nghe vậy đều hâm mộ.
Ăn uống linh đình, trời dần chuyển tối.
Mấy nha hoàn lặng yên không tiếng động chuyển tới mấy ngọn đèn đồng có hình đầu thú chín nhánh, chiếu sáng khắp gian phòng.
Mãi cho đến lúc cuối cùng, sứ giả lại tiết lộ hai tin tức trọng yếu.
"Người của huyện nha đã chọn xong, đang trên đường tới đây, tuy nhiên cũng phải hơn nửa tháng nữa, bên phía Hà Bạc Sở và Tập Yêu Ti thì nhanh hơn chút, trong vòng mười ngày có thể đến nơi, trong đó người dẫn đầu của Hà Bạc Sở chính là người quen cũ của Dương đại nhân"
"Ồ, người quen cũ của ta sao?". Dương Đông Hùng hơi ngạc nhiên, đang muốn hỏi thăm người đó là ai, lại thấy sứ giả lắc đầu không nói.
Dương Đông Hùng đành phải đè lòng hiếu kì của mình xuống.
"Trừ chuyện đó ra, còn có một việc quan trọng nữa, ngày mai, mấy phủ xung quanh phủ Hoài Âm sẽ đưa lương thảo tới, đến lúc đó, chính là thời khắc huyện Bình Dương thu nạp nhân khẩu, Dương đại nhân cần để tâm nhiều hơn.
Thánh chỉ hôm nay đã nói rõ, nếu mấy năm tới, huyện Bình Dương phát triển đủ tốt, nhân khẩu đạt tới mười vạn người, chưa hẳn không thể đổi thành phủ Bình Dương"
Trong lòng mọi người run lên, đây chính là một tin tức cực lớn.
Dù là từ trấn thành huyện, hay từ huyện thành phủ, trước nay đều rất ít, càng khỏi nói từ trấn thành phủ.
Kỳ ngộ trong đó không biết lớn đến mức nào.
Triều đình là đang muốn tiêu diệt Quỷ Mẫu Giáo sao, Lương Cừ nghĩ thầm.
Cách làm lần này cũng giống với việc xây dựng một cửa ải vững chắc ở vùng hiểm yếu nơi biên cảnh, chống lại Man tộc, bảo vệ hậu phương.
Dù không khoa trương đến mức đó nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Chẳng trách cố ý thiết lập Hà Bạc Sở, Tập Yêu Ti.
Huyện thành phổ thông làm gì có hai cơ quan này chứ, phải cỡ phủ mới có.
Hiện giờ, huyện Bình Dương giống như khu vực được chú trọng nâng đỡ, nhưng không có chi viện lớn, triều đình không có nhiều tinh lực và tài chính như vậy, nhưng những sự hỗ trợ nhỏ khẳng định sẽ liên tục không ngừng, trở thành thịt heo treo nơi đầu gió, hấp dẫn nhiều người có chí tới đây, nắm chặt thời cơ vươn mình trở thành tầng lớp sống nhờ vào lời lãi.
Đến khi sứ giả rời đi, mọi người đều đã ngà ngà say.
Lương Cừ đi cùng Dương Đông Hùng vào chuồng ngựa.
Cỏ khô dưới chân phát ra tiếng vỡ vụn, mùi gia súc nhàn nhạt theo gió đêm bay vào mũi, mấy hạ nhân giơ cao bó đuốc cung cấp ánh sáng.
Bên trong chuồng ngựa, tất cả những con ngựa khác đều vô thức tránh xa bốn con ngựa cao to ở giữa kia.
Theo như lời sứ giả nói, bốn con ngựa này đều là Long Huyết Mã Ngũ phẩm, không quan trọng con nào ban cho Lương Cừ, ba con nào ban cho Dương Đông Hùng.
Dương Đông Hùng để Lương Cừ tự mình chọn.
"Cái này...". Lương Cừ gãi đầu:
"Sư phụ, người chọn giúp con một con đi, con không có chút hiểu biết nào về ngựa cả"
Thăng cấp quá nhanh chính là như vậy, rất nhiều thứ đều không theo kịp.
Thời điểm Hồ Kỳ đột phá ba ải đã có thể dạy bảo những Học Đồ khác, Lương Cừ lập tức cũng đột phá ba ải đến nơi, nhưng lượng tri thức hắn nắm được lại thua kém rất nhiều, dạy thì vẫn có thể dạy được, nhưng nhất định không thể tỉ mỉ và toàn diện bằng Hồ Kỳ được.
Dương Đông Hùng cười lắc đầu, cầm lấy một bó đuốc, quan sát từng con một, lật răng lên, nâng móng lên, chải vuốt lông ngựa, cảm thụ cơ bắp trên thân tuấn mã.
Cuối cùng, ông dẫn một con ngựa lớn có màu đỏ thẫm đứng vị trí thứ ba từ trái sang phải ra:
"Con này đi, nó là ngựa đực, tính tình sẽ hung dữ hơn chút, con phải dành thêm thời gian mà làm quen với nó"
Lương Cừ vô cùng vui mừng:
"Đa tạ sư phụ đã chọn ngựa giúp con!"
Dù là người không hiểu về ngựa cũng có thể nhìn ra, đây là một con ngựa tốt cực hiếm có.
Đi theo sứ đoàn hơn một tháng nhưng màu lông của nó vẫn sáng ngời như mới, đôi mắt lóe sáng có thần, tràn ngập sự cảnh giác, không nhìn thấy chút mỏi mệt nào.
Bộ lông cả người nó có màu đỏ thẫm, khi chạy đi nhất định sẽ giống hệt ngọn lửa đang nhảy múa.
Mặc dù những con ngựa khác cũng không nhìn ra vẻ mỏi mệt, nhưng dựa vào cảm giác, bọn chúng không có sức sống mãnh liệt như con trước mắt này.
"Không có gì, tuy nhiên ta vẫn phải nhắc nhở con, ngựa không ăn cỏ ban đêm thì không mập, những lời này cũng không phải nói suông, quả thật là ban đêm phải dậy cho ngựa ăn, còn có cách thức phối trộn đồ ăn, lúc nào nên ăn, lúc nào không nên ăn, một ngày bốn hay năm lần, con biết hết chưa?
Lúc còn trẻ, ta cũng từng cưỡi qua Long Huyết Mã, mặc dù không yếu ớt như ngựa phổ thông, nhưng vẫn phải nuôi nấng thật tốt, bữa nào cũng không được thiếu trứng gà và thịt heo"
Chăm ngựa là một việc vô cùng phiền phức, rất nhiều điểm cần phải chú ý, bao gồm cả việc mỗi đêm phải đúng giờ dậy cho ngựa ăn, không phải là việc mà người bình thường có thể làm được, chỉ cần hơi giảm chút mỡ thôi cũng tương đương với việc tổn thất mấy chục lượng bạc.
Gia đình giàu có thông thường đều có người chuyên môn nuôi ngựa, phải là người tin cậy được, có thể chịu được cực khổ mới có thể đảm nhiệm được công việc này.
Trong Dương phủ cũng có ba người nuôi ngựa, bảo đạm ngựa có thể được chăm sóc từng li từng tí một.
Lương Cừ cười:
"Cái này thì con biết, nhưng nhà con ở thị trấn Nghĩa Hưng còn chưa xây xong, cũng không có chuồng ngựa, vấn đề chăm ngựa này vẫn phải nhờ sư phụ hỗ trợ, giúp con nuôi nó mấy tháng"
"Ha ha ha". Dương Đông Hùng cười to:
"Ta biết ngay là tiểu tử con... Được rồi, giúp con nuôi hai tháng, đến lúc đấy, nếu con không dắt đi, ngựa chính là của ta đấy"
"Đa tạ sư phụ!"