Sáng sớm, sương mù dày đặc phảng phất như tấm thảm kề sát mặt đất, hơi lạnh luồn vào qua kẽ hở quần áo.
Trong làn sương mù bóng người nườm nượp, 2-30 người kết thành đoàn đội đi ra, theo sau là năm chiếc xe đẩy.
Đa số đều là nam nữ trẻ tuổi, quần áo sạch sẽ, nhưng cũng không thiếu hạ nhân mặc áo vải thô.
Chỉ có một người hấp dẫn ánh nhìn của mọi người nhất, vóc dáng cực kỳ cao lớn, phải cao hơn sáu thước, tướng mạo lại vô cùng non nớt.
"Sư phụ, nơi này chính là trấn Bình Dương sao? Lớn thật đấy, cảm giác còn lớn hơn so với huyện thành của chúng ta nữa"
Thanh niên gầy gò đeo túi trên lưng, tò mò nhìn bốn phía xung quanh.
Bàng Thanh Hà đi đầu dẫn đội thở dài nói:
"Nên gọi là huyện Bình Dương rồi, sau này không khéo còn phải gọi là phủ Bình Dương nữa đấy, tóm lại từ nay về sau, chúng ta sẽ ở nơi này kiếm sống"
Nam nhân cao hơn sáu thước nói giọng ồm ồm:
"Tại sao nhất định phải dọn đi vậy, huyện Hoa Châu không tốt sao?"
"Đại Tráng à, không đi không được, Quỷ Mẫu Giáo hại chúng ta thảm lắm". Thanh niên gầy gò bi thương vỗ cánh tay Đại Tráng:
"Bách tính trong huyện có thể trốn đều đã trốn đi cả rồi, Võ quán của chúng ta cũng chết không ít người, nếu như không chuyển đi, căn bản cũng không có người đến học võ nữa, sau này không có thu nhập, nếu không có thu nhập thì ngươi không có thịt mà ăn đâu."
"Vậy về sau ta không ăn thịt là được"
"Đại Tráng, đừng nghe Lam Đài nói linh tinh". Bàng Thanh Hà làm bộ muốn đánh, Lam Đài nhảy ra giống như khỉ, chạy đi thật xa, Bàng Thanh Hà cũng không thật sự muốn đuổi đánh, bất đắc dĩ nói:
"Muốn ăn bao nhiêu thịt thì cứ ăn bấy nhiêu, lát nữa còn phải dựa vào con xuất lực đấy!"
"Sư phụ, phải đánh nhau sao?"
"Không phải đánh nhau, mà là luận bàn! Huyện Hoa Châu chạy mất quá nhiều người, những người còn lại quá ít, nuôi không nổi một đám người như chúng ta, chúng ta chỉ có thể đến huyện Bình Dương, tuy nhiên muốn lập thế lực ở nơi khác, phải đánh ra thanh danh thì mới được"
Khỉ ốm Lam Đài ló đầu ra từ sau lưng Đại Tráng nói:
"Chúng ta sẽ đi khiêu chiến sao? Sư phụ, con nhớ ở trấn Bình Dương nguyên bản có ba Võ quán. Hai Võ quán trong đó, quán chủ có cảnh giới Bôn Mã viên mãn, Võ quán còn lại là Võ quán Dương thị thì không dễ chọc, quán chủ có cảnh giới Thú Hổ, quá lợi hại, chúng ta sẽ đi tìm hai Võ quán kia sao?"
"Khiêu chiến hai Võ quán kia thì có ý nghĩa gì, muốn khiêu chiến đương nhiên phải là Võ quán lợi hại nhất!"
"Oa, sư phụ, người Lang Yên thôi mà lại muốn đánh Thú Hổ, không sợ bị người ta đánh chết sao?"
"Sao con có thể nói những lời như vậy được nhỉ?". Bàng Thanh Hà vô cùng tức giận:
"Chắc chắn không phải là ta đi khiêu chiến, là Đại Tráng, ta đã thăm dò tin tức rồi, Dương Đại Võ Sư mới thu nhận một vị đệ tử chưa đến năm tháng, vừa vặn Đại Tráng cũng học võ được nửa năm, không khác nhau là mấy.
Tướng đối tướng, binh đối binh, Đại Tráng trời sinh Tráng cốt, gần với Võ cốt, là người có căn cốt tốt nhất mà ta gặp được từ khi mở Võ quán đến nay, tuyệt đối có thể thắng, đến lúc đó liền đánh ra thanh danh!"
Lam Đài nuốt ngụm nước bọt:
"Sư phụ, người làm vậy khiến con có cảm giác rất nguy hiểm đấy..."
"Con ngốc à, đến lúc đó, chúng ta chọn ra ba người, ngoại trừ Đại Tráng ra, ta cũng không trông cậy các con có thể giành được chiến thắng, đánh ba ván chỉ cần thắng một ván là đã thành công rồi"
"Trời, sư phụ thật là thông minh!"
Bánh xe nghiền ép mặt đất phát ra âm thanh kẽo kẹt nuốt mất câu nói kế tiếp của Lam Đài.
Những chiếc xe gỗ lớn từ bên trong làn sương mù dày đặc đi ra, tạo thành một đoàn xe thật dài, những bao tải căng phồng chất cao ngang người.
Thân mặc quan phục, Lại viên cầm roi dài trong tay đi theo đội xe, ánh mắt hung dữ, hộ tống đội xe.
"Là xe lương!"
Cánh mũi Bàng Thanh Hà khẽ động, mùi hạt thóc thơm ngát nồng, khiến người ta sớm ngày ra thèm đến mức chảy nước miếng, chỉ muốn đi ăn một bát mì thịt om thơm phức.
"Quả đúng là phải xây dựng lại từ đầu, đến lúc chúng ta xuất hiện rồi!
Đi, trước tiên đi tìm một khách điếm sắp xếp ăn bữa cơm đã, sau đó lại chọn một khu vực tốt để xây dựng Võ quán, buổi chiều sẽ đi gửi bái thiếp!
Đến trước thì mở trước, đến chậm thì còn cái rắm!"...
"Con sông này còn dài hơn nhiều so với mình tưởng tượng, sao lại sâu như vậy?"
Lương Cừ trồi lên trên mặt nước, xung quanh là khu rừng rậm rạp.
Hắn vốn lặn xuống con sông nhỏ uốn lượn bên trong huyện Bình Dương, muốn xem xem rốt cuộc có dấu vết mà Giao Long lưu lại hay không, không ngờ càng bơi càng xa, đã ra khỏi trấn rồi mà vẫn không thấy điểm cuối.
Không chỉ không đến điểm cuối, mà đáy nước càng ngày càng sâu, xuống đến 4-50 mét rồi mà độ rộng của mặt sông vẫn chỉ có 7-8 mét như trước.