Khi khí huyết của Hướng Trường Tùng lần thứ ba trào lên, cường độ khí tức đã mạnh gấp ba lần!
Võ giả tranh tài, người có khí tức dài hơn thì sống, kẻ ngắn hơn thì chết!
Khí tức không hồi kịp, có khả năng sẽ bị đánh giết ngay tại chỗ!
Một khi đã đột phá ải Huyết thì chính là thêu hoa trên gấm, thêm dầu vào lửa, khí lực toàn thân khó mà cạn kiệt hay suy yếu!
Hướng Trường Tùng khẽ lắc đầu, vảy máu bong ra thành từng mảng, rơi trên mặt đất vỡ thành bột, cuối cùng mở mắt, dường như có ánh sáng bắn ra ngoài:
"Thành công rồi!"
"Tốt!"
"Chúc mừng su huynh!"
"Chúc mừng sư đệ!"
Khuôn mặt mọi người hiện nét cười, đứng dậy chúc mừng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những người có mặt ở đâu hầu hết đều đã trải qua ải Huyết, sao có thể không biết sự hung hiểm trong đó.
Nay bước qua được ngạch cửa này chính là Võ sư chân chính, ai cũng từ tận đấy lòng mừng thay cho Hướng Trường Tùng.
Hướng Trường Tùng đứng dậy, năng lượng bùng nổ, vẩy máu kết lại toàn bộ rơi vỡ, lộ ra dáng vẻ ban đầu.
Huyết khí tuôn ra khỏi cơ thể đã hoàn toàn thu liễm lại, không hề yếu đi mà còn mạnh hơn, là biểu hiện của việc khí huyết đã ngưng tụ, không cố ý thúc phát thì sẽ không lộ ra ngoài.
Hắn nắm chặt tay, sự hưng phấn bộc lộ trong lời nói.
Từ Tử Soái ôm lấy vai Hướng Trường Tùng:
"Đừng vội mừng, mau đi tắm đi, rửa sạch mùi máu tanh rồi đi ăn cơm, ta đói cả ngày nay rồi, chỉ chờ bữa này của đệ thôi đấy! Ta phải chặt chém đệ một trận mới được!"
"Nên thế mà, hôm nay đệ mời khách, mọi người muốn ăn gì!"
Hướng Trường Tùng vui vẻ, hưng phấn chạy ra ngoài tĩnh thật.
Cả người toàn là mùi máu tanh, hắn cũng thấy khó chịu. ...
Nước chảy đập vào đá, cuốn lên bọt nước.
"Tư vị đổi máu cảm giác như thế nào?"
"Quá khó chịu, thật sự cảm thấy như sắp chết đến nơi ấy, chẳng còn tí khí lực nào, lúc dùng đan suýt nữa không nuốt xuống nổi."
"Ha ha, vậy sau khi đột phá chắc rất sướng đúng không."
"Ừm, cảm giác toàn thân đều thư giãn, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn."
"Vậy giờ trong số chúng ta chỉ còn Cửu sư đệ là chưa phải Võ sư thôi, phải nhanh lên đấy! Nói không chừng trong năm nay còn được ăn một bữa nữa."
Lương Cừ và những người khác đến cầu Nam Thạch, đang trêu đùa nhau thì Từ Tử Soái đã sắc bén nhận ra:
"Này, kia chẳng phải là Bàng Thanh Hà sao?"
"Đúng thật, bọn họ cũng tới Lãng Vân Lâu ăn cơm sao?"
"Bọn họ thấy chúng ta rồi."
Mọi người không ngờ lại trùng hợp thế, buổi trưa mới gặp nhau tối đến lại chạm mặt.
Bên kia, Bàng Thanh Hà cũng phát hiện ra đám người Dương Đông Hùng.
Khấu Tráng phát hiện ra ánh mắt của bọn họ liền sờ gáy cười ngốc, trên mặt vẫn còn vết bầm tím.
"Bàng quán chủ cũng tới Lãng Vân Lâu dùng bữa sao?"
Bàng Thanh hà cười ngượng:
"Đúng vậy, hôm nay mọi người đều vất vả, ta liền dẫn đồ đệ ra ngoài ăn một bữa ngon, đúng lúc việc hôm nay đắc tội rồi, bữa này của Dương quán chủ để Bàng mỗ ta mời."
"Bàng quán chủ không cần tốn kém như vậy."
Dương Đông Hùng lắc đầu.
"Hôm nay Bát đệ tử của ta đột phá ải Huyết, tới đây ăn mừng. '
"Đúng là chuyện mừng, vậy ta không làm phiền nhã hứng của chư vị nữa."
Song phương trao đổi ngắn gọn vài câu xong liền không trò chuyện tiếp nữa.
Đám người Lương Cừ vào phòng riêng, hưng phấn gọi món.
"Này, có thêm nhiều món mới ghê!"
Đầu bếp khom lưng cười nói:
"Đều nhờ phúc của Dương lão gia cả, cửa hiệu trên trấn càng ngày càng nhiều, thực phẩm hiếm có khi trước giờ chỉ mất hai ba ngày là đã mua về được, vậy nên liền thêm vào thực đơn, còn có đủ loại thịt Tinh quái nữa, các vị có muốn nếm thử không?"
"Được, hôm nay nhất định phải hung hăng chặt chém Bát sư đệ mới được"
Hướng Trường Tùng ai đến cũng không từ chối, vung tay nói:
"Cứ đến đi, túi ta đầy ắp!"
"Mang rượu lên trước đi, mười vò Tuý Tiên Nhưỡng, mỗi người một vò!"
"Được ạ!"
"Thịt lợn sơn trúc gì kia, cho nửa con!"
Võ giả dùng bữa cũng phải có phong cách của Võ giả, dạ dày to, không thể gọi từng món một được, thường đều gọi nửa con, để đầu bếp tự chế biến.
"Từ sư huynh đang tiết kiệm tiền cho ta sao? Ăn gì mà ăn nửa con, đã ăn là phải ăn một con!"
"Được! Thế thì một con, ta muốn nếm thử món này nữa..."
"Được rồi được rồi, gọi tí rau đi, không thì ngấy quá."
Bầu không khí trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Rượu ngon hết vò này đến vò khác được mang lên, đủ loại món ăn cũng lần lượt được bưng lên.
Bên tai toàn là tiếng bát đĩa, Lương Cừ cũng không khách khí, vùi đầu mà ăn, dù gì sau này cũng sẽ đến lượt hắn.
So với bữa ăn hôm ông chủ trại cá mời khi trước, đồ ăn trên bàn quả thực phong phú hơn nhiều.
Quán lớn quả nhiên có chỗ tốt của nó, ở nơi xó xỉnh làm gì có mấy thứ đồ này.
Một canh giờ sau, Hướng Trường Tùng ngây ngất chống tường thanh toán.
"Cái gì, đã được thanh toán rồi ư?"
"Đúng vậy thưa thiếu gia, là vị Võ sư đại nhân tới cùng các ngài kia thanh toán."
"Ồ, thế à."
Hướng Trường Tùng ôm đầu, bình tĩnh lại một phen, quay về phòng báo cho Dương Đông Hùng.
"Là người thông minh đấy."
Dương Đông Hùng nghe thấy vậy liền lắc đầu, ông quay đầu nhìn về phía Lương Cừ:
"Bao lâu nữa thì con đột phá ải Cốt?"
"Trong nay mai thôi ạ."
"Chờ đến khi con đột phá xong, chúng ta sẽ tới cái hồ nhỏ mà con nói kia, khám phá xem sao."