Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 227 - Chương 227: Giết Cá (2)

Chương 227: Giết cá (2) Chương 227: Giết cá (2)

"Quả thật là Yêu!"

Đôi mắt Lương Cừ tỏa sáng, suy đoán của mình quả nhiên không sai.

Có Tinh quái canh cổng, lại còn chung sống hoà bình như vậy, tất nhiên phải có một Đại gia hỏa trấn áp!

Hình thể dài 60 mét, còn dài gấp đôi sinh vật lớn nhất ở kiếp trước là cá voi xanh nữa!

Trên thân còn có năm hàng xương cốt lồi ra ngoài, trông giống như một chiếc áo giáp, cả người rắn chắc, người thường thấy vậy đều sẽ cảm thấy hít thở không thông.

Nếu để cho ngư dân trấn Nghĩa Hưng nhìn thấy, nói không chừng sẽ hô to một tiếng Long Vương, rồi lại tổ chức một buổi hiến tế Hà Thần nữa.

Tầm Ngư Yêu dài thế kia, trên người nhất định có gân lớn.

Long cốt của Tầm Ngư, hài tử ăn vào có thể gia tăng thiên tư, người tập võ ăn vào có thể gia tăng sức mạnh gân cốt, người già ăn vào có thể nuôi dưỡng cốt tủy, tăng cường sinh cơ, nâng cao tuổi thọ.

Vật chí bảo như vậy sao có thể không khiến người ta động lòng?

Huống hồ, cả cái hồ này cũng chỉ có nửa dặm, so với phạm vi khống chế của Yêu bình thường có thể nói là rất nhỏ, chẳng khác gì tổ ốc sên.

Một con Yêu sánh ngang cường giả Thú Hồ, nếu như không có nguyên nhân gì khác, sao lại chọn nơi đây để ở ?

Tất nhiên là nơi này phải có một bí mật lớn!

Cá Tầm Vương đang say giấc lại bị người đánh lén chém cho một đao, nó hiển nhiên rất tức giận, vung cái đuôi dài của mình ra, từng đợt sóng xung kích khuếch tán ra, mặt đất vỡ ra những khe hở, nước hồ tựa như biển gầm cuồn cuộn lao ra.

Nhưng khi nhìn thấy người đến vậy mà lại ở trên bờ, nó liền thay đổi sách lược, xoay người trốn vào trong nước.

"Con súc sinh này đúng là thông minh!"

Dương Đông Hùng cười to một tiếng, cây cối hai bên bờ bị chấn cho rơi rụng hết cành lá.

Tuổi tác của Hứa thị ngày càng lớn, chính là lúc đang cần gân lớn của con Cá tầm này để tẩm bổ. Muốn chạy ư, đã hỏi qua đao trong tay ông chưa?

Dương Đông Hùng lật cổ tay xoay đao, khí huyết hùng hậu phóng lên tận trời cao, trong nháy mắt lại bổ ra mấy đao, từng đạo đao mang đan xen, tụ hội cùng một chỗ với nhau, tựa như một tấm lưới đánh cá lớn chụp xuống.

Vô số phong mang bị đè xuống, toàn bộ mặt hồ đột nhiên hạ xuống, nước hồ chảy ngược vào bên trong dòng sông, tiếng ầm vang như thể sóng biển thét gào.

Đao phong quét qua mặt, hai tai Lương Cừ như bị xé rách.

Toàn bộ mặt hồ bị hạ xuống khoảng mấy chục mét, vùng trung tâm càng bị hạ gần trăm mét, triệt để làm bại lộ toàn bộ cung điện bằng đá ra ngoài không khí.

Không có nước ngăn cản, đao mang càng sắc bén hơn, phần giáp lưng mà Cá Tầm Vương vẫn lấy làm kiêu ngạo căn bản không có tác dụng gì, toàn thân nứt ra mấy vết thương nhìn thấy cả xương.

Máu tươi trộn lẫn với nước hồ, đau đớn kịch liệt khiến cho nó không thể nhịn được, bốn sợi râu tựa như những chiếc roi quất vào không khí phát ra tiếng rít.

Một lượng lớn nước hồ theo miệng hồ tràn vào dòng sông, hóa thành hai cơn sóng lớn dũng mãnh lao tới phía hai bên dòng sông.

Du Đôn, Lục Cương, Từ Tử Soái biết thời cơ đã đến, cùng nhau phát lực, xuất ra toàn bộ sức mạnh của mình đánh sập miệng hồ.

Đất đá hai bên tràn xuống, như thể Thổ Long xoay người, hình thành nên một tấm ngăn.

Sau đó, dưới sư gia cố không ngừng của ba người, một bờ kè đơn giản cao hơn mặt sông đã nhanh chóng được dựng lên.

Nước đã chảy vào dòng sông không thể nào chảy ngược về được, mực nước hồ hạ xuống đến mức chưa bằng một nửa lúc ban đầu.

Một lượng lớn cá con bị chém nát thành thịt vụn, hóa thành bãi máu hòa vào nước hồ.

Lương Cừ còn nhìn thấy mấy con Tinh quái phơi bụng trắng, nhảy nhót ở trên "quảng trường" phía trước cung điện.

Ngay cả chỗ cạnh chân hắn cũng bị nước hồ thấm ướt, rất nhiều dòng nước không kịp thẩm thấu vào lòng đất lại chảy ngược về hồ.

Dòng nước trắng xoá quanh mép hồ tràn xuống như thể một tấm màn, Lương Cừ trong lúc hoảng hốt có cảm giác như mình đang đứng trước thắng cảnh thác nước.

Đây chính là sức mạnh có thể thay đổi địa hình sao?

Cá Tầm Vương nhìn thủy vực gần như trống rỗng xung quanh mình, hình thể toàn thân nó bỗng nhiên biến hóa, vậy mà mọc ra tứ chi!

Miệng hồ bị chặn lại, nó muốn nhảy lên mặt đất!

Yêu hóa người!

Lương Cừ không ngờ Cá Tầm Vương có thể làm đến mức này.

Thực lực của Tinh quái khi đạt đến Yêu là sẽ có khả năng hóa thành hình người, nhưng bình thường cũng chỉ có Đại Yêu mới có thể biến hóa một cách tự nhiên, còn Yêu bình thường rất ít con làm được.

Hóa người ở đây cũng không phải giống như trong tiểu thuyết là biến thành tuấn nam mỹ nữ, căn bản chẳng có ý nghĩa gì cả, nào có ai muốn biến mình thành một giống loài khác chứ?

Vì tình yêu sao?

Yêu nhìn người cũng giống như người nhìn chó mèo, có lẽ sẽ cảm thấy đáng yêu, nhưng tuyệt đối sẽ không muốn biến mình thành sinh vật như vậy để tầm hoan.

Ngoại trừ một số cực ít người và Yêu đặc biệt.

Nếu nói nguyên nhân thì chính là vì thực lực.

Đại Yêu hóa người sẽ sinh ra tứ chi, tay chân có đầy đủ chức năng nhưng lại không mang tướng mạo của con người.

Yêu vật không phải trời sinh đã mở ra linh trí mà là sau khi siêu phàm thoát tục, trí lực mới được tăng cường, đã định trước bọn chúng không có tính xã hội.

Không có thuộc tính xã hội sẽ rất khó phát triển ra trí tuệ đẳng cấp cao, tựa như những đứa trẻ bị gọi là 'sói con' ở kiếp trước.

Thuở còn nhỏ bị sói nuôi dưỡng, không lớn lên trong xã hội, gen giống như người bình thường nhưng trí lực thể hiện ra lại không khác gì dã thú.

Nghe nói ở đáy sông Giang Hoài có một Yêu Đình, các Đại Yêu giao tiếp với nhau, có hình thức ban đầu của xã hội.

Ngoại trừ điều đó ra, đa số Yêu căn bản không có cách nào tích luỹ được kinh nghiệm của kẻ đi trước, càng không thể sáng tạo ra hệ thống Võ học, chỉ dựa vào nhục thân để chiến đấu.

Một số Yêu có linh trí sẽ lựa chọn biến hóa ra tứ chi, học tập Võ học của nhân loại, sử dụng binh khí để tăng tiến thực lực của mình, đồng thời cũng có thể thoát khỏi ràng buộc của nước, thêm cho mình một con đường sống.

Chỉ tiếc là, con Cá Tầm Vương trước mắt này còn kém xa.

Ngay cả Lương Cừ cũng có thể nhìn ra, nó căn bản không có kinh nghiệm chiến đấu bên ngoài thủy vực, dù biến ra tứ chi cũng không ra kiểu gì, nhìn còn ngu đần hơn.

Dương Đông Hùng thả người nhảy vào bên trong hồ, lưỡi đao hướng tới, thế không thể cản.

Nếu như ở vùng sông nước Giang Hoài, Cá Tầm Vương dựa vào ưu thế trong nước của mình, ai thắng ai thua còn chưa biết được, nhưng ở nơi này, kết cục đã được định trước.

Đây là một cuộc đi săn, không phải là một trận quyết đấu.

Giống như lúc trên đường đến đây thấy một con đại bàng ăn thịt một con rắn.

Máu tươi văng khắp nơi, thân mình cực đại bị chém đứt tận gốc.

Cá Tầm Vương không chịu nổi được nữa!

Đến lúc rồi, nổi lửa thôi!

Bình Luận (0)
Comment