Phạm vi vài dặm xung quanh, chim thú đều đi hết.
Đầu cá và thân cá khổng lồ tách rời nhau, máu tươi chìm vào trong hồ, thấy vậy Lương Cừ không khỏi đau lòng, nhiều máu như vậy, nếu như để Thiên thủy ngô công uống hết, không phải sẽ tăng vọt sao?
Dương Đông Hùng đứng giữa đống đá, lấy một tấm vải lụa ra lau thân đao, sau khi xoa dầu liền nhét đao lại vào vỏ.
"Được rồi, đều xuống đây cả đi"
Lương Cừ không kịp chờ đợi mà nhảy vào trong hồ, bò lên trên bệ đá, quan sát thi thể khổng lồ của Cá Tầm Vương.
Cho dù đã chết, trên thi thể của nó vẫn tản ra uy áp nồng đậm, người bình thường khó mà tới gần.
Với chiều dài 60 mét của nó, chí ít cũng phải nặng hơn ngàn tấn, căn bản không thể ăn hết được, phải cất vào trong hầm băng.
Lựa chọn tốn nhất là bán đi hơn nửa, lưu lại gần nửa, ăn sạch nó trước khi hư thối.
"Con Cá Tầm Vương này còn biết hưởng thụ ra trò, xây cho mình một cái ổ nữa?". Từ Tử Soái nhìn hai bên trái phải, kinh ngạc trước trí tuệ của Cá Tầm Vương.
Dương Đông Hùng hô:
"Quản nhiều như thế làm gì, tới phụ ta một tay đi, lấy gân rồng trọng yếu nhất ra!"
Gân lớn của Cá tầm chính là phần tinh hoa nhất của huyết nhục toàn thân nó.
Gân lớn của Yêu đủ để giúp người ta kéo dài tuổi thọ, bởi vậy nó còn được gọi là gân rồng.
Lấy gân rồng là phần việc người ta trông mong nhất, mọi người hứng thú bừng bừng chia cắt xác Cá tầm ra.
Lương Cừ dùng Thanh Lang cắm vào da cá, dù ra sức chém đến mức thở hồng hộc nhưng hiệu quả đem lại lại quá mức nhỏ bé, chỉ vạch ra được một lỗ hổng nhỏ không đến một centimet.
Da cá quá cứng...
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến Du Đôn sư huynh xuất thủ, xẻ da cá cùng thịt cá ra, để lộ ra sống lưng của Cá Tầm Vương.
Dương Đông Hùng thò tay vào bên trong, bới móc một phen, cảm giác được một chỗ có xúc cảm khác biệt hoàn toàn với phần huyết nhục bình thường, duỗi tay tóm lấy, dùng sức kéo ra bên ngoài.
"Ra rồi ra rồi"
"Sao lại mỏng như vậy?"
"Màu sắc có phần không đúng, khác biệt hoàn toàn so với ghi chép ở trrên sách, đúng ra phải có màu trắng ngà chứ?"
Vượt ra khỏi dự liệu của mọi người, gân lớn mà Dương Đông Hùng kéo ra có màu vàng kim nhạt, chỉ to bằng cổ tay người.
Gân rồng bình thường có màu trắng như ngọc, nhưng sao cái trước mặt này lại có màu vàng kim?
Chưa bàn đến hình thể to lớn của con Cá Tầm Vương này, dựa theo tỉ lệ mà tính, gân lớn ít cũng phải to như thân người chứ, sao lại bé thế này?
Trong khoảnh khắc gân lớn được lôi ra ngoài, Thiên thủy ngô công trên cổ tay Lương Cừ liền truyền đến dục vọng thôn phệ vô cùng mãnh liệt.
Những con cá nhỏ còn sống sót ở trong nước liên tiếp nhảy lên trên bệ, giãy giụa nhảy tới gần thi thể Cá Tầm Vương.
Đây là lực hấp dẫn nguyên thủy nhất của sinh mệnh!
Là ốc đảo mà người lữ hành trên sa mạc khát vọng nhất!
Dương Đông Hùng khó mà tin được cảnh tượng trước mắt này, ông hoàn toàn không ngờ rằng sẽ rút ra được thứ đồ vật như vậy từ trong cơ thể của Cá Tầm Vương.
"Đây không phải là gân lớn của Cá Tầm, mà là nửa sợi gân rồng. ."
Đám đệ tử nghe ông nói vậy đều giật nảy cả mình, trong lòng sinh nỗi hoài nghi.
"Gân rồng?"
"Sao lại là gân rồng?"
"Một con Cá Tầm sao lại có gân rồng được?"
Gân lớn bên trong cơ thể Cá Tầm được gọi là gân rồng, chỉ là đặt cái tên dễ nghe thôi, cũng không phải là gân rồng thật sự, sao giờ lại thật sự lôi ra được một sợi gân rồng?
"Cũng không phải hoàn toàn là gân rồng, nhưng tuyệt đối mang theo khí tức của rồng, bằng không sẽ không có sức hấp dẫn lớn đến thế". Dương Đông Hùng chỉ về phía đám cá đang nhảy nhót trong hồ kia.
Biểu hiện của chúng nó chẳng khác gì bị điên.
Lương Cừ nhìn không hiểu, nhưng cũng vô cùng chấn động, hắn suy đoán:
"Có phải có liên quan tới cái hồ Cá tầm này không?"
Đại Yêu dài 60 mét lại ở trong một cái hồ nhỏ chỉ dài rộng khỏang nửa dặm, đây là một chuyện vô cùng kỳ quặc, tính về tỉ lệ thì cũng giống như một con mèo chui vào một cái thùng giấy vậy.
Ngay từ đầu hắn đã hoài nghi trong hồ có thứ gì đó hấp dẫn Cá Tầm Vương, như vậy mới khiến nó vui vẻ chịu đựng ở trong cái tổ ốc sên.
"Tám chín phần mười là đúng, đi nào, xuống xem xem"
Dương Đông Hùng nhét sợi gân vào thân cá, có huyết nhục ngăn cản, đám cá trong hồ lại trở nên bình thường.
Mọi người đi vào bên trong cung điện, dọc theo khe hở của cột đá tiến vào, một đường đi xuống dưới, nhìn thấy một chỗ có cấu tạo gần giống như cái giếng, bên trong chứa đầy nước hồ.