Dương Đông Hùng kéo cả sợi gân rồng ra, dựa theo phân chia lúc nãy mà cắt thành từng khúc một phát cho từng người, lại cắt lấy một phần da cá để bọc gân rồng lại, ngăn cách khí tức của rồng, tránh cho lũ cá lại phát điên.
Lương Cừ cất kỹ đoạn gân rồng của mình, cẩn thận từng chút một bọc nó vào bên trong lớp da cá.
Không biết ăn nó vào sẽ có điều gì khác biệt đây?
Một lượng lớn điểm Tinh hoa Thủy Trạch hay sẽ có vui mừng ngoài ý muốn gì khác nữa?
Dương Đông Hùng nhìn phần cơ thể khổng lồ còn lại của con Cá Tầm Vương, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Lục Cương, con mang da cá về làm cho mỗi người một bộ nội giáp nhé, phần da cá còn lại đều thuộc về con hết.
Chỗ xương cá thì một thời gian nữa ta sẽ tìm Luyện đan sư, xem xem có thể cô đọng phần cốt tủy bên trong thành đan dược được không, đến lúc đó lại chia tiếp.
Còn về phần xương rồng..."
Tinh hoa bên trong xương rồng đã bị Cá Tầm Vương hút sạch, chuyển dời lên trên gân rồng bên trong cơ thể nó.
Chỉ còn sót lại cực ít tinh hoa, gần như chỉ còn lại ưu điểm là chất liệu đủ tốt, ăn vào không có vị gì cả, nhưng bỏ đi thì lại tiếc.
Dương Đông Hùng nhìn về phía Lục Cương, vị Luyện khí đại sư duy nhất ở đây.
Lục Cương trầm tư một lúc rồi nói:
"Phần Tinh hoa còn sót lại nếu muốn chế tạo Linh Binh thì vẫn thiểu rất nhiều, để con lấy ra bổ sung thêm cho trường thương của Lương sư đệ vậy. Còn phần xương kia, con có thể thử chế tạo mấy thanh chủy thủ, đoản kiếm"
Lương Cừ nắm chặt Phục Ba Thương trong tay, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Tính trưởng thành của Linh Binh được thể hiện ở những thời điểm như thế này, chỉ cần thao tác thỏa đáng là có thể thêm vào những vật tư khác, hơn nữa còn không cần tháo ra luyện lại.
Nếu được luyện thêm vào Tinh hoa của xương rồng, cho dù chỉ là một tia cũng rất đáng để mong chờ, chưa kể còn được một kiện nội giáp nữa.
Bội thu, đúng là bội thu rồi!
Dương Đông Hùng gật đầu:
"Vất vả cho con rồi"
Lương Cừ cũng lên tiếng:
"Đa tạ Lục sư huynh!"
Lục Cương lắc đầu, rèn đúc binh khí là sở thích thứ hai của hắn sau luyện võ.
Có thể sử dụng xương rồng để rèn đúc, chưa nói tới việc có vất vả không, đó là vật liệu mà vô số người chế tạo binh khí cầu còn không được.
Da cá cũng vậy, cả một tấm da lớn như thế, dù bên trên có không ít vết thương nhưng đều là vết thương do vũ khí sắc nhọn gây nên, không bị tổn hại trên diện tích lớn, sau khi làm nội giáp cho các sư huynh đệ xong, phần vật liệu còn lại cũng là một khoản tài phú cực lớn.
"Tốt! Chờ sau khi rời khỏi đây, chúng ta chỉ nói là giết chết một con Tầm Ngư Yêu phổ thông thôi nhé, những thứ như gân rồng, xương rồng đừng nói ra ngoài, biết chưa?"
Nếu chỉ là một con Cá Tầm Vương thì cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng những thứ như gân rồng, xương rồng, đến cả Tông sư cảnh giới Trăn Tương cũng động lòng, không phải đang nói đùa đâu.
"Sư phụ cứ yên tâm đi, bọn con đều hiểu im hơi lặng tiếng phát tài mà". Từ Tử Soái một tay khoác lên vai Lương Cừ, cười nói:
"Tiểu Cửu, về sau nếu có chuyện tốt như vậy cũng đừng quên sư huynh của ngươi nhé, chỉ cần gọi một tiếng là ta có mặt!"
Lương Cừ đáp:
"Chỉ sợ đến lúc đấy thật sự đi tìm Từ sư huynh, huynh lại không dám tới thôi"
"Ta mà không dám? Dù người có tìm ra Chân Long, ta cũng phải xông tới nạy một miếng vảy của nó xuống, huynh đệ chúng ta sẽ chia đôi!"
Lục sư huynh Tào Nhượng cười to:
"Bản lĩnh khoác lác của Từ sư huynh lại tăng lên rồi!"
Du Đôn hô:
"Được rồi, đừng ở đó cười đùa nữa, đều tới phụ một tay chuyển cá đi. Đoạn này Từ sư đệ vác nhé, đừng lê trên mặt đất"...
Chạng vạng, ánh tà dương tựa như ngọn lửa.
Lão nông sau khi cày ruộng xong đang giẫm lên cái bóng của mình đi ở ven đường, đột nhiên bị trâu nước phía sau lưng kéo một cái làm lảo đảo.
Quay đầu nhìn lại, đại gia hỏa này vậy mà lại ngừng chân đứng yên tại chỗ, không chịu nhúc nhích, dù cho hắn gào to thế nào cũng không động đậy tiếp, thậm chí còn lùi lại mấy bước, lôi kéo lão nông muốn quay lại.
"Aiz, phát bực với ngươi!"
Lão nông vung roi lên muốn đánh xuống, trâu nước kêu lên.
Một bóng đen đổ xuống đầu lão, bàn tay đang giơ roi lên dừng lại giữa không trung, lão nông kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Đầu cá tầm thò ra khỏi rừng, vắt ngang ở trên đường, đôi mắt cá chết tỏa ra khí thế khiến người khác phải sợ hãi.
Lão nông sợ đến mức chân tay run rẩy ngã nhào trên mặt đất:
"Cá! Cá lên bờ!?"
"Đừng sợ, đồng hương, con cá này chết rồi!"
Từ Tử Soái vác đầu cá lớn trên vai, đi ra khỏi rừng, xoay người lại, bày mặt cắt chỗ đầu cá ra.
Mặt cắt vuông vức, máu tươi chảy đầm đìa, còn có thể nhìn thấy cơ bắp đang đập ở bên trong, hai mắt lão nông khẽ đảo rồi ngã về phía sau, Lục Cương kịp thời lách mình, dùng bắp chân đỡ phía sau lưng lão nông, trừng mắt nhìn Từ Tử Soái.
Từ Tử Soái ngượng ngùng cười một tiếng.
Lương Cừ hùa theo:
"Từ sư huynh, huynh lại làm chuyện xấu nữa rồi! Ta thấy hết rồi nhé"
Hắn vác cái đuôi dài sáu thước, cố gắng không để nó lê trên mặt đất, tựa như một con kiến đang chuyển đồ ăn.
"Nói linh tinh gì đấy, ta có làm gì đâu"
"Vậy sao người ta lại ngất đi thế kia?"
"Đúng vậy, không phải là bị ngươi dọa sao?"
Các sư huynh đệ mỗi người vác một phần thịt cá trên vai lục tục đi ra khỏi rừng, nhao nhao mở miệng chế giễu.
"Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta!"
Dương Đông Hùng cưỡi ngựa, trong tay dắt theo đội ngựa được buộc thành hàng, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy một bình thuốc nhỏ từ trong ngực ra, ném cho Lục Cương.
Lục Cương một tay nâng phần thịt cá, một tay tiếp lấy bình thuốc, lòng bàn tay đỡ lấy đáy bình, hai ngón tay xoay mở nắp, đưa tay ra khua nó dưới mũi lão nông, mi mắt lão nông khẽ giật.
"Đi thôi, một chốc nữa thôi là sẽ tỉnh lại, đừng có kích thích người ta nữa"
Dương Đông Hùng vung roi ngựa lên, những người còn lại theo sát đằng sau.
Đợi đến khi lão nông chậm rãi mở mắt ra, bên người chỉ có một con trâu già đang nằm sấp, ông gãi đầu khó hiểu:
"Kỳ quái thật, sao ta lại nằm ở đây vậy nhỉ?"...