Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 231 - Chương 231: Ứng Long Văn (2)

Chương 231: Ứng Long Văn (2) Chương 231: Ứng Long Văn (2)

Nếu một người nhìn thấy đầu cá lớn máu chảy đầm đìa sẽ sợ hãi, nhưng nếu một đám người thấy sẽ thành náo nhiệt.

Lương Cừ nâng cá lớn đi qua phố, thấy bách tình từng người một gọi bạn bè người thân tới, hận không thể kéo tất cả người quen đến đây nhìn điều mới lạ.

Chờ cho đến khi vào trong Dương phủ rồi cũng không nỡ rời đi, ở trước cửa khoa tay múa chân với người không được nhìn thấy, miêu tả con cá kia đến tột cùng lớn như thế nào.

Rất nhiều Võ Giả mới tới cũng âm thầm kinh ngạc không thôi.

Con cá lớn kia dù đã chết nhưng vẫn tỏa ra khí tức mạnh mẽ, Dương Đông Hùng - địa đầu xà của nơi này quả đúng là bất phàm.

Tuy nhiên Thủy thú từ trước đến nay đều khó bắt, không biết bọn họ bắt được ở đâu?

Tin tức đám người Võ quán Dương thị bắt được một con Ngư Yêu chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp toàn bộ huyện Bình Dương, thậm chí càng truyền càng đi càng khó tin, lôi cả Long Vương vào, bảo là diệt trừ mối hoạ lớn cho huyện Bình Dương.

Đáng thương cho Tầm Ngư Yêu từ bé đến giờ chưa từng lộ diện, nay lại vẫn bị chụp cho cái mũ 'mối họa'.

Nói như vậy cũng không hoàn toàn sai.

Đợi đến khi Cá Tầm Vương hoàn toàn hấp thu tinh hoa xương rồng xong, tất nhiên sẽ thuận theo Quá Long Hà trở lại vùng sông nước Giang Hòai, như rồng về biển lớn.

Đến lúc đấy, nó sẽ đi xuyên qua huyện Bình Dương, nhất cử nhất động đều sẽ gây ra không ít thương vong.

Lương Cừ cũng coi như là gián tiếp cứu được rất nhiều mạng người.

Đêm khuya, bên trong đình viện chỉ còn lại một bộ xương trắng cực lớn, phần bụng cá béo nhất, phần xương sườn, phần Bảo Nhục đều đã được cất vào trong hầm băng để tiện bề lấy ra ăn.

Thi thể của những con Tinh quái còn lại, bao gồm cả phần không ăn được trên người Cá Tầm Vương, Dương Đông Hùng vốn định bán cho cửa hiệu, nhưng Hứa thị lại đưa ra một phương pháp phân phối khác.

Bà chia chúng ra làm ba phần.

Một phần bán cho cửa hiệu, nhận được tiền lại chia tiếp.

Một phần dán rõ giá, cung cấp cho Học đồ của Võ quán, gia tăng sức hấp dẫn của Võ quán, gián tiếp nhanh chóng mở rộng tầm ảnh hưởng.

Một phần cuối cùng thì làm thành cháo thịt, phân phát cho nạn dân.

"Rất nhiều nạn dân cả đường bấp bênh, sau khi tới đây không ngừng mắc các bệnh nhẹ, lại không đủ chi phí để đến Y quán, chỉ có thể kéo dài bệnh tình, nói cho cùng là do xương cốt không đủ cường tráng, ông đem cá lớn này làm thành cháo thịt, phát cho mỗi người một bát, đảm bảo bệnh gì cũng có thể khỏi.

Giờ cũng không thể so với trước đây, ông mở Võ quán ở trấn Bình Dương này cũng đã được hai mươi năm, mọi người đều tín phục ông, nói một không hai, nhưng hiện tại nhân khẩu tăng lên rất nhiều, số người tín phục ông giờ lại thành phần nhỏ, ông không thể chỉ cứ đứng đấy mà nhìn được,

Một bát cháo chỉ tốn ít thịt băm, tính ra cũng không nhiều, nhưng lại có thể đảm bảo họ nhớ ơn ông cả đời"

Dương Đông Hùng đồng ý luôn.

Nạn dân tới đây cũng không phải nạn dân bình thường, nói cho đúng, thì là 'lưu dân' không dám ở lại chỗ cũ, cơ thể khoẻ mạnh bình thường, đều là bách tính 'có giá trị cao', có sức khỏe tốt, là một miếng thịt mỡ tốt.

Người nào cắn trước, người đấy liền có thể ăn được nhiều chất béo nhất.

Lại học thêm được một chiêu.

Lương Cừ ghi tạc những điều này, sâu sắc cảm nhận được trí tuệ của sư nương, không hổ là Đại tiểu thư Hứa thị Hoàng Châu.

Sống ở trấn Nghĩa Hưng lâu như vậy, hắn hiểu rõ nhất tác dụng của người dân, nhiều khi sẽ có được thu hoạch không tưởng tượng nổi, quan phủ có muốn động đến ngươi cũng có phần cố kỵ.

Dương Đông Hùng sai hạ nhân đi lấy thịt, sáng sớm ngày mai sẽ phát cháo, sau đó nhìn về phía đám người:

"Các con muốn ở lại đây ăn thịt Cá tầm hay là về luyện hóa gân rồng trước?"

"Luyện hóa gân rồng!"

"He he, sư phụ, bọn con đều muốn luyện hóa gân rồng trước, thịt Cá tầm đều được cất trong hầm băng rồi, không phải vội"

Thịt Cá tầm tuy tốt nhưng mọi người lại không chống đỡ được dụ hoặc của gân rồng, đám người không chần chờ mà đồng loạt lựa chọn quay về luyện hóa gân rồng trước.

"Ha ha, mấy đứa các con, được, đi mau đi, muốn về luyện thì về luyện đi, hoặc muốn ở tĩnh thất nơi này của ta thì tùy các con dùng, nhớ kỹ, gân rồng ăn sống có hiệu quả tốt nhất, quay về đừng nấu lên đấy"

Lương Cừ đưa Phục Ba Thương cho Lục sư huynh luyện hoá thêm, lại lấy thêm một đống thịt Cá Tầm Vương ngoài định mức, chuẩn bị mang về đút cho bốn thú nhà mình, sau đó mang theo toàn bộ thu hoạch của ngày hôm nay, cưỡi lên Xích Sơn chạy về trấn Nghĩa Hưng.

Ba tháng xây dựng, nhà mới của hắn cuối cùng cũng hoàn thành, không cần tiếp tục ở lại trong Võ quán nữa, vì sự riêng tư, hắn tất nhiên muốn về nhà rồi mới luyện hóa.

Gân rồng có sức hấp dẫn quá mạnh đối với Thủy thú, không thể ở trên nước hấp thu được, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bên trong tĩnh thất mà thợ thủ công đặc biệt xây nên, Lương Cử đốt nến, mở da cá ra, gân rồng dày bằng cổ tay tỏa ra ánh sáng vàng dưới ánh nến, vô cùng động lòng người.

"Gân rồng có thể kéo dài tuổi thọ, chờ một miếng này của ngươi đúng thật không dễ dàng gì"

Lương Cừ nắm lấy đầu gân cắn một miếng, không có hương vị gì cả, cực kỳ khó nhai nuốt, cảm giác rất béo, tựa như cắn một khối cao su đầy dầu.

[Tinh hoa Thủy Trạch +109]

[Tinh hoa Thủy Trạch +103]...

[Nhận được một sợi khí tức của Long tộc, được một Ứng Long Văn]

Bình Luận (0)
Comment