Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 232 - Chương 232: Cuộc Phiêu Lưu Của Nheo Béo (1)

Chương 232: Cuộc phiêu lưu của Nheo Béo (1) Chương 232: Cuộc phiêu lưu của Nheo Béo (1)

Ánh nến yếu ớt, bóng người lay động.

Lương Cừ ngồi xếp bằng, vô số quang văn lóe sáng đan xen nhau ở Trạch Đỉnh trong thức hải.

[Nhận được một sợi khí tức của Long tộc, được một Ứng Long Văn]

Sống lưng Lương Cừ đau đớn tựa như bị bàn ủi ủi lên, làn da như bị thứ gì đó xé toạc ra, kéo dài chừng một khắc.

Cảm giác đau đớn tiêu tán đi, Lương Cừ cởi áo, đưa tay ra sờ nhưng không sờ thấy gì, trên người cũng không mọc ra thứ gì kỳ quái.

Ra bên ngoài tĩnh thất, trong phòng rỗng tuếch chẳng có thứ gì.

Nhà chính mới xây xong hôm qua, ngoại trừ giường chiếu, bên trong cũng chưa để đồ gì, càng khỏi bàn đến gương soi.

Lương Cừ quay đầu chạy vào trong viện, khống chế nước bên trong lu nước thành một mặt phẳng, dựa vào ánh nến mà soi lưng lên đó.

Dưới ánh nến mờ nhạt, phía trên dòng nước mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người.

Chỉ thấy làn da trên cột sống phía sau lưng Lương Cừ có thêm một hoa văn dài màu vàng nhạt, là một chữ 'S' kéo dài, từ phần cổ lan tới phần eo, cực nhỏ, không khác mấy so với đường nét mà bút lông sói vẽ ra, không nhìn kỹ sẽ không phát giác được.

Đây là Ứng Long Văn sao?

Có tác dụng gì?

[Văn sinh Ứng Long, chu du lục hư, số tầng: 1]

[Nhận được dòng sông chiếu cố 0,01]

Não hải Lương Cừ oanh một tiếng.

Chỉ một thoáng, trước mắt hắn đã là một vùng sáng tỏ, ngày đêm luân chuyển.

Núi cao sừng sững, tùng xanh thẳng tắp, mây mù vờn quanh phía trên đầu và phía dưới người hắn.

Lương Cừ phát hiện ra mình không có tứ chi, không có cơ thể, tựa như hóa thành một luồng khí kỳ lạ, chỉ còn lại một tia ý niệm, chầm chậm dâng lên cao, nhẹ nhàng lướt qua bầu trời, xuyên qua sông ngòi núi non, đầm lầy và vùng hoang dã.

Từ ngày cho đến đêm, từ vùng biển sâu cho đến những ngọn núi cao dựng đứng.

Nắng sớm, hoàng hôn, sao trời, mây bay, tùng xanh...

Núi tuyết ngàn vạn năm vĩnh viễn không thay đổi, gió tuyết thổi về phương nam, biến thành nước nhập vào sông, nước sông lại nhập vào biển cả, vô cùng vô tận.

Dung nham chảy xuôi bên dưới mặt nước, vĩnh viễn ngập tràn hơi nước...

"Không ngừng biến đổi, chu du lục hư, lên xuống vô thường, cương nhu thay đổi..."

Gió mây phấp phới, lá bay tán loạn.

Trăng sao chiếu rọi xuống dưới, nóc nhà như có một lớp thủy ngân đang chầm chậm chảy xuống.

Lương Cừ đứng trên mái hiên, tay áo khẽ phấp phới, chuông gió dưới mái hiên nhẹ vang lên theo gió, làm kinh động những con chim đang dừng chân nghỉ xuân.

Mình đi lên đây bằng cách nào vậy?

Lương Cừ ngắm nhìn bốn phía, khuôn mặt lộ vẻ mờ mịt, hắn hoàn toàn không nhớ rõ mình đi lên như thế nào, dường như chỉ hóa thành một làn gió mát, một lần nữa mở mắt ra đã ở trên mái hiên rồi.

Chu du lục hư...

Lương Cừ ở thư viện đọc sách cũng không phải là phí công.

Chu du lục hư, phong phú thiên địa, càn khôn định vị, sáu quẻ hợp thành 'Hư', cái gọi là lục hư chính là thượng hạ tứ phương.

Trong đó, trên dưới vô thường, lên xuống vô thường, tăng giảm vô thường, vận chuyển vô thường, tụ tán vô thường, hợp tan vô thường.

Cương nhu thay đổi, âm biến dương, dương chuyển âm, động sinh tĩnh, tĩnh hóa động.

Ứng Long là một loài rồng có cánh, nhận được Ứng Long Văn, có liên quan tới biến hóa giữa tĩnh và động sao?

Ngộ ra được biến hóa trong đó là có thể chu du thượng hạ tứ phương mà không gặp trở ngại...

Biến hóa lạ lùng khi mình hóa thân thành luồng khí kỳ lạ trong tưởng tượng kia sinh động y như thật, khi đó, không chỗ nào trong thiên hạ mà mình không đi được, không chỗ nào là không thể tới, bất kỳ địa phương nào muốn tới cũng chỉ cần một ý niệm trong đầu.

Tất cả vật lưu động đều có hình dạng.

Thêm vào đó, đột nhiên lên trên mái hiên hẳn là năng lực mà hắn có thể nắm giữ.

Lương Cừ thầm nghĩ.

Ngoài ra, Độ chiếu cố của dòng sông lại xuất hiện, đây cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.

Một Ứng Long Văn có 0. 01 độ chiếu cố, lần trước hắn tổ chức một buổi hiến tế Hà Thần mới được có 0. 0001. chênh lệch gấp cả trăm lần.

Liệu sẽ có biến hóa gì nếu đi vào lòng sông Giang Hoài?...

Vùng sông nước Giang Hoài.

Nheo Béo một mình bơi lội trong thủy vực, chặt chẽ tuân theo phân phó của Lương Cừ mà thăm dò bốn phía.

Nghiêm túc tìm kiếm 'Thuyền vô cùng lớn nhưng ở dưới đáy nước', 'Cá chưa từng thấy qua, Cá có sừng dài đã thấy qua, Cá có làn da đỏ, Cá hoa ban cũng muốn', 'Đồ vật phát sáng', 'Cục đá cứng chưa từng thấy qua'

Quá nhiều đồ, có đôi khi nó cũng không rõ lắm, tóm lại cứ tìm đồ nó chưa từng thấy là được.

Trong quá trình bợi lội tìm kiếm, phần đuôi của Nheo Béo đột nhiên mất không chế nghiêng qua một bên, như thể bị người ta kéo mạnh cái đuôi, mất đi phương hướng ngã sấp xuống lớp bùn bên dưới.

Bình Luận (0)
Comment