Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Tiền Đến Lúc Cần Dùng Mới Hận Sao Ít Thế. (2)

Chương 237: Tiền đến lúc cần dùng mới hận sao ít thế. (2) Chương 237: Tiền đến lúc cần dùng mới hận sao ít thế. (2)

Dễ chịu quá.

Lương Cừ ngồi dưới gốc cây táo.

Khu vực xung quanh được bao bởi hành lang sao thủ, thông thẳng tới sương phòng phía đông và phía tây cùng với chính phòng.

(Hành lang sao thủ: là một loại hành lang trong kiến trúc truyền thống Trung Quốc, có lan can vây quanh giống như người đang khoanh tay nên có tên là "sao thủ" (khoanh tay), thường có mái che, giữa các cột có lan can ngồi chờ)

Lần đầu tiên trong đời được ở một nơi lớn như vậy, hắn dựng thẳng sống lưng, bước chân đi, trong lòng tự nhiên trào dâng một cỗ hào khí.

Tuy nhiên Nhị tiến viện còn chưa đủ, phải Tam tiến viện mới được.

Cũng không phải Lương Cừ cảm thấy Nhị tiến viện không còn đủ để ở mà là không đủ đối với Xích Sơn.

Giờ có thêm Xích Sơn nên phải xây thêm một cái chuồng ngựa.

Chuồng ngựa không thể trực tiếp xây ở trong sân được, phải xây ở vị trí giữa chính phòng và hậu viện, bên cạnh mở một cái cửa nhỏ, như vậy mới thuận tiện cho việc ra vào cũng như đỡ bị mùi lạ.

Trước đó, Lương Cừ đã để ra một mảnh đất ở phía sau chính phòng, dùng hàng rào quây lại, xây lên một nửa chuồng ngựa, chờ sau khi xây xong mới xây dãy nhà phía sau.

Tương đương với việc vì một cái chuồng ngựa mà phải xây thành Tam tiến viện, đến lúc đó, có thể làm dãy nhà phía sau thành thư phòng, cây trúc chắc cũng trưởng thành rồi, nghĩ thôi đã thấy thú vị.

Lương Cừ nghe thấy âm thanh nói chuyện của công nhân ở phía sân sau cũng như tiếng gỗ ma sát vào nhau.

Bọn họ đến làm việc từ sớm nhưng không ai đòi tăng lương cả.

Đúng là đáng quý.

Từ khi huyện Bình Dương bỏ trấn lập huyện, rất nhiều gia đình giàu có đã tới đây, đều mua viện tử ở tạm, nhưng khẳng định không được thoải mái, đều muốn xây nhà cả, trong lúc nhất thời liền xuất hiện tình trạng vô cùng kì lạ là 'thiếu hụt nhân công'.

Nạn dân không có cơm ăn còn rất nhiều, nhưng bọn họ không nhận được phần việc này.

Nguyên nhân rất đơn giản, không đáng tin, nói chính xác hơn thì những nhà giàu có kia cảm thấy đám người này không đáng tin.

So sánh một phen, những nhà giàu này đương nhiên cảm thấy cư dân có nhà cửa ở đây đáng tin cậy hơn, hơn nữa cũng đã sang mùa xuân, việc nông bận rộn, cá bắt được cũng dần nhiều hơn, giá tiền công của toàn bộ trấn Nghĩa Hưng cũng tăng lên 2/3, gần gấp đôi!

Việc phải làm tiếp theo đây còn rất nhiều, Lương Cừ quay lại phòng, trải giấy bút ra, ghi chép từng việc một.

Viện tử rộng hơn, cứ dùng mãi lu nước cũng không thích hợp, phải đào một cái giếng trong viện.

Khu vực gần sông, chỉ cần không phải quá vô lí thì cứ đào là sẽ có nước chảy ra, nói không chừng còn đào thẳng ra sông Giang Hoài.

Tiếp theo đây còn phải đặt mua rất nhiều thứ.

Bàn ghế, nến, bút mực, giấy, nghiên, bát đũa, trà cụ, lá trà đều phải mua, đêm qua muốn tìm một chiếc gương để soi cũng không có, giường chiếu phải mua nhiều hơn, rồi lại thuê thêm hai người hầu nữa.

Giờ muốn thuê người hầu cũng không hề rẻ, cho dù là bán mình, động một tí cũng phải 4-5 lượng bạc, còn chỉ là nha đầu mới 7-8 tuổi.

Tiền đến lúc cần dùng mới hận sao ít thế.

Lương Cừ sờ túi, phát hiện ra bản thân mình trong lúc bất tri bất giác vậy mà đã quay về trạng thái nghèo rớt mùng tơi.

Quá nhiều thứ phải chi tiêu.

Một mặt là tiền thuốc dùng cho tập võ, rồi tiền lương cho công nhận, mua vật liệu cũng phải bỏ tiền, muốn đặt mua thứ đồ gì cũng đều cần bạc.

Ngoại trừ thu nhập bất ngờ từ Quỷ Mẫu Giáo, ban thưởng của Hoàng Đế cùng lần luận võ kia, trước mắt, thu nhập mỗi ngày của Lương Cừ đều từ chỗ cá đánh bắt được cùng với lương bổng từ chỗ Hà Bạc Sở mà hắn chưa hoàn toàn nhận chức kia phân phát cho.

Hiện giờ, Lương Cừ không chỉ để một mình Trần thúc hỗ trợ bắt cá mà kéo cả phụ thân của hai người Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương đến, thêm cả hai vị đại ca của Lý Lập Ba nữa, tổng cộng là năm lao động khỏe mạnh.

Cũng coi như là lập thành một đội đánh cá nho nhỏ, chỉ khác là đội đánh cá của hắn không dựa vào việc nghiền ép người khác để thu lợi mà dựa vào 'kỹ năng' đánh bắt cá.

Đầu xuân, cá dần nhiều lên, thu hoạch mỗi ngày cũng phải 1-2 đồng.

Về lương bổng, Đại Thuận chia làm bốn phần, phụ cấp dành cho thân phận Võ Sư, bổng lộc hàng tháng, lương thực đồ dùng phát theo năm và đất đai để sử dụng.

Với thân phận Tòng Bát phẩm của Lương Cừ, tạm thời không nhận được phụ cấp, không tính lương thực đồ dùng phát theo năm và đất đai, chỉ tính riêng bổng lộc hàng tháng thì cũng phải 12 lượng bạc.

Tuy nhiên, lương bổng hiện tại ở Đại Thuận lại có chút chơi khó người ta, đổi thành đồ! Căn cứ theo giá thị trường quy đổi thành hương liệu phát cho quan viên!

Xét cho cùng vẫn là lỗi của thương mại đường biển ở Đại Thuận!

Bình Luận (0)
Comment