Thương mại đường biển ở Đại Thuận vô cùng phát triển.
Đến nỗi mà Hoàng đế Đại Thuận rất thích dùng hương liệu để đổi thành bổng lộc cho quan lại.
Trước kia không làm quan, không ăn bổng lộc triều đình nên chẳng có cảm giác gì, giờ Lương Cừ liền cảm thấy thứ này đúng là mẹ nó thiếu đạo đức.
Chẳng khác gì đang đi làm, đột nhiên ông chủ bảo rằng bắt đầu từ hôm nay sẽ không trả lương nữa, mọi người lấy ít hàng tồn kho trong kho mà mang về nhà nhé.
Người làm chuyện này còn là Hoàng Đế, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, điển hình của việc ép mua ép bán.
Tỉ như hồ tiêu 100 cân 20 lượng, bổng lộc một tháng của ngươi là 20 lượng, vậy liền phát cho ngươi mười lượng bạc cộng với 50 cân hồ tiêu.
Nếu mà chỉ vậy thôi thì cũng không thèm tính toán, cùng lắm thì tốn tí công đổi lại thành tiền.
Nhưng đáng ghét nhất là, lúc phát ra, quả thực tính toán theo giá thị trường nhưng lúc mang hồ tiêu đem đi bán thì lại phát hiện ra hương liệu không còn là cái giá này nữa!
Hương liệu giá nhập vào 100 cân 1 lượng, bán lại cho quan viên với giá chênh lệch tận 20 lần.
Sự tồn tại của thương mại đường biển khiến nguồn cung hương liệu trên thị trường tăng đột biến, giá cả giảm mạnh.
Thương mại đường biển vốn là việc tốt lợi nước lợi dân, thúc đẩy phát triển.
Nhưng tiền vốn cho thương mại đường biển thì mọi người bỏ ra, tiền lại về túi Hoàng thất cả, mặc dù nghe nói Hoàng Đế triều đại này cũng không tệ, đều dùng tiền vào việc chính sự nhưng vẫn thật nực cười thay.
Nghe nói cả trên triều đình và dưới dân chúng đều rất phản đối thương mại đường biển.
Lương Cừ chỉ hy vọng lúc mình nhận lương sẽ không nhận phải một bao to hương liệu chẳng đáng mấy đồng.
Một nha đầu mười tuổi, chẳng biết làm gì cũng phải tốn 4-5 lượng.
Kĩ năng thông thạo, vẻ ngoài ưa nhìn thì ít cũng phải 10-20 lượng, nhiều thì trăm lượng cũng có, căn bản không phải thứ mà hiện tại hắn có thể cân nhắc được.
Vẫn phải thuê bà thím sai vặt, bao cơm cả ngày thì chỉ mấy đồng, không bao cơm thì mười đồng là được.
Vừa rẻ lại vừa tốt.
Lương Cừ vẽ vời trên giấy, tính toán thu nhập và chi tiêu, tính xong thì gấp lại, cầm gân rồng, thịt cá tầm vương lên đi về phía vùng sông nước Giang Hoài tìm ba thú.
Thời tiết cũng không quá nóng, khoảng 10 độ, thêm vào đó tốc độ hư thối của thịt yêu thú chậm hơn nhiều, qua một đêm vẫn còn rất tươi.
Chờ đến khi chèo thuyền đến chỗ củ sen, Lương Cừ gõ mái chèo, Không Thể Động và Nắm Đấm nổi lên mặt nước, Thiên thuỷ ngô công A uy thì bò xuống từ cổ tay hắn, tự do tự tại trôi nổi trên mặt nước.
Không biết có phải đang thời kỳ dậy thì không mà nay Nắm Đấm đã cao tới 1m4,1m5, vô cùng nhanh, thêm vào đó là bộ mai còn cứng hơn cả thép, hoàn toàn có thể tham gia vào cuộc chiến với Tinh quái.
Nhược điểm là Nắm Đấm không lên thuyền nổi nữa, chỉ có thể đứng ở đầu thuyền, nó quá rộng quá nặng, dễ đè thuyền chìm xuống.
Lương Cừ phân thịt Cá tầm vương ra thành bốn phần, một phần nhỏ một phần vừa hai phần lớn, căn cứ theo thể hình chia cho A Uy, Nắm Đấm và Không Thể Động.
Khi hắn lấy phần thịt cá cuối cùng ra, nhìn bốn phía vẫn không phát hiện ra thân ảnh của Nheo Béo.
"Lạ thật đất, sao không thấy A Béo đâu nhỉ?"
Lương Cừ gãi đầu, chủ động cảm ứng vị trí của Nheo Béo trong đầu, sau đó liền ngây ngốc phát hiện ra rằng Nheo Béo cách mình cực xa.
Vị trí này là... trung tâm vùng nước sâu sao?
A Béo sao lại qua đó được?
Vượt qua địa bàn của cả đống Tinh quái, Đại Tinh quái, Yêu thú, một phát đến khu vực trung tâm vùng nước sâu?
Điểm mấu chốt nhất là, dấu hiệu sinh mệnh cực tốt!
Lương Cừ quả thực nghĩ không ra, đang định liên hệ Nheo Béo thì hắn lại phát hiện ra, Nheo Béo đang phi nhanh thoát khỏi vùng nước sâu, nhanh chóng tiến về vùng nước cạn, tốc độ di chuyển cực kỳ khủng bố!
Lương Cừ:
"???"
Bay đấy à?
Hơn một khắc sau, nhận được lời triệu hoán của Lương Cừ, Nheo Béo sau khi tạm biệt Cóc đại ca liền một lẫn nữa xuyên qua dòng Ám lưu, quay cuồng rồi lao đầu vào lớp bùn.
Nhấc đầu ra khỏi bùn, Nheo Béo loạng choạng một lúc, sau khi hồi thần mới nhận ra phương hướng, nhanh chóng đến gần vị trí của Lương Cừ.
Chờ đến khi Nheo Béo áp sát thuyền đã là nửa canh giờ sau.
Mặt nước dâng lên theo hình vòng cung, một lượng nước cực lớn trượt xuống theo tấm lưng đen của Nheo Béo, hoá thành bọt nước trắng xoá.
Nó vừa xuất hiện, không chờ Lương Cừ lên tiếng hỏi đã chúi đầu về con thuyền, thả xuống một chiếc lông vũ màu đỏ rực, sau đó liền điên cuồng vung râu, liến thoắng không ngừng trong liên kết tinh thần.
"Dòng Ám lưu..."
"Cóc đại ca..."
"Giao dịch..."
Cách gọi Cóc đại ca quá trừu tượng, Lương Cừ nhất thời không phản ứng lại kịp, đặc biệt là khi nhìn thấy sợi lông vũ quen thuộc kia.
Đây chẳng phải là lông vũ của Xích Hoả Điểu sao?
Sao lại có thêm một cái nữa?
Lông mày Lương Cừ chau thành hình chữ bát (八), đại não điên cuồng vận chuyển, cố gắng thông qua vốn từ vựng hạn hẹp của Nheo Béo để suy đoán toàn bộ sự việc.
"Ngươi phát hiện ra một dòng Ám lưu, là một thông đạo, sau khi vào đó liền được chuyển tới bên cạnh một con cóc lớn sao?"
Nheo Béo gật đầu.
"Ngươi nhận con cóc làm đại ca, đồng ý với nó sẽ đem một con thuyền hoàn chỉnh qua đó, nó sẽ cho ngươi vài thứ để trao đổi?"
Nheo Béo dùng sức gật đầu.
Lương Cừ đi vòng quanh trên mũi thuyền, lại cầm lông vũ kia lên nhìn.
Nhiệt lượng còn lâu mới bằng lông vũ đã từng gặp lần trước, khí tức cũng không mạnh, rất yếu.
Nhìn ra được đây không phải là lông vũ được Xích Hoả Điểu bơm tinh hoa vào, chỉ là lông vũ bình thường, chất liệu không tệ, có thể dùng để dệt quần áo, bán cho phu nhân nhà giàu, nhưng không thể dùng để chế tạo binh khí.
Không thể tin được, đúng là không thể tin được.
Quả cầu đen giết chết Xích Hoả Điểu, Lương Cừ tận mắt chứng kiến, hắn suýt chút nữa là bị đánh ngã, quả đúng là kinh động lòng người.
Lúc ấy hắn đã đoán là một con cóc, không ngờ đúng là vậy.
Đã từng chứng kiến sức mạnh của Cá tầm vương, hắn có thể khẳng định, sức mạnh của con cóc kia tuyệt đối không phải Yêu bình thường mà là Đại Yêu, thậm chí còn là con có thực lực tương đối mạnh trong số các Đại Yêu!
Qua vài lời của A Béo có thể nhìn ra, trí tuệ của con cóc cực cao, thậm chí có thú vui sở thích và thẩm mĩ riêng, thích sưu tầm những con thuyền đẹp.
Chỉ là... một buổi tối thôi mà sao một con Đại Yêu và một con Tiểu Tinh quái có thể xưng huynh gọi đệ được vậy?
Thậm chí còn tặng một chiếc lông vũ của Xích Hoả Điểu để làm quà gặp mặt?
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Lương Cừ.
Nheo Béo vỗ vụng, bảo rằng trong lòng nó, địa vị của vị đại ca mới nhận này còn xa mới bằng Thiên Thần.
Lương Cừ:
"..."
Hắn lấy thịt Cá tầm ra, để Nheo Béo ăn trước đã, mình thì ngồi bên mép thuyền suy tư.
Theo như hắn thấy, cái gọi là trao đổi chính là thông qua việc cho con cóc kia mô hình thuyền để đổi lại một số thứ nó không cần đến.
Nhưng nó là Đại Yêu chân chính đấy!
Thứ mà Đại Yêu không cần cũng là bảo vật!
Lần này, Nheo Béo không nhận ra cái gì là lông vũ bình thường, cái gì là lông vũ Xích Hoả nên mới lấy nhầm, nếu mà nó nhận ra, vậy chẳng phải sẽ ngậm về một cái lông vũ có giá trị hàng trăm lượng vàng sao?
Một con thuyền đổi lấy mấy cái lông vũ, vậy chẳng phải là cả ngàn lượng vàng, cả vạn lượng bạc sao!
Chỉ là, phải đi đâu tìm con thuyền nguyên vẹn đây...
Lương Cừ đại khái đoán được con tàu hiện tại của con cóc ở đâu ra, khả năng lớn là chiến trường cổ xưa.
Cho thấy rõ chiến trường cổ thực ra cũng nằm ở vùng nước sâu, việc đào tàu chìm hoàn toàn không khả thi.
Nhưng chế tạo một con thuyền lớn cũng không rẻ, nếu chế tạo thuyền lớn có hai buồm thì phải vài ngàn lượng, là một vụ làm ăn không lỗ cũng không lãi.
Liệu có thể thu nhỏ bớt, chế tạo một mô hình không?
Thuyền hai buồm mấy chục mét, làm bản sao mô phỏng sáu bảy mươi mét, tốn một trăm lượng chắc không thành vấn đề chứ?
Dù sao con cóc cũng không phải dùng để đi mà chỉ để ngắm, nhỏ hơn chút còn có thể làm cho tinh xảo hơn, trên cột buồm có thể khắc hoa.
Hơn nữa ngoại trừ thuyền ra, con cóc có hứng thú với những thứ khác không?
Ví dụ như khoá Lỗ Ban gì đó...