Cá heo là một loại yêu thú được Hà Bạc Sở thuần dưỡng thành công nhất, địa vị của chúng trong nước có thể so với ngựa trên lục địa, trên trăm con cá heo dưới sự lãnh đạo của con dẫn đầu, chém giết yêu thú chẳng chút khó khăn.
Đây cũng là nguyên nhân mà thương thuyền xúm lại xung quanh lâu thuyền, chỉ cần được Hà Bạc Sở đồng ý là có thể đi theo phía sau lâu thuyền, được che chở, tiết kiệm được một khoản tiền bạc khổng lồ mua Cao đuổi yêu, an toàn hoạt động trên sông Giang Hoài, không cần lo lắng yêu thú đột kích, mất cả chì lẫn chài.
Trên lâu thuyền, cận vệ mặc khôi giáp trên người nhảy từ con thuyền này sang con thuyền khác, lớn tiếng hô tên một người nhưng từ đầu tới cuối đều không có kết quả gì, bất đắc dĩ đành phải trở lại trên thuyền, khom người ôm quyền với một nam tử đang đứng ở lan can nhìn ra xa, tràn đầy áy náy.
Nhiễm Trọng Thức thở dài:
"Lại không thấy đại ca của ta đâu sao? Tìm ở chỗ tiểu muội ta chưa?"
Cận vệ cúi đầu nói:
"Ti chức hổ thẹn, đã tìm khắp các thuyền xung quanh đây rồi, vẫn không phát hiện thấy Từ đề lĩnh"
Nhiễm Trọng Thức phất tay:
"Không trách ngươi, ta đoán Từ đại ca lại lên con thuyền đánh cá nào rồi, ngươi lui xuống đi, lập tức cập cảng rồi, đi chuẩn bị đi"
"Vâng!"
Cận vệ khom người lui xuống, quay ngươi đi sắp xếp thủy thủ.
Nhiễm Trọng Thức tựa người lên lan can, sông rộng mây thấp, gió sông mơn man, hai sợi tóc đen nơi thái dương tung bay theo gió.
Dưới đáy sông.
Lương Cừ đưa tay ra, năm ngón tay khép lại, Thủy lao rộng trăm mét khối trống rỗng xuất hiện, giam cầm dòng nước bốn phía lại.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Thủy lao lại vỡ vụn ra, vậy mà ngay cả thời gian một hơi thở cũng không duy trì được.
Độ dung hợp tăng lên, độ chiếu cố cũng tăng lên, hơn nữa hắn đã đột phá ải Cốt, hiện giờ dòng nước mà Lương Cừ có thể khống chế sớm đã vượt qua trọng lượng trăm tấn, vung tay xuất ra Thủy lao là có thể giam cầm khu vực không gian trên trăm mét khối, nay vậy mà lại không có tác dụng gì.
Ám lưu vẫn mãnh liệt như trước, so với trước lúc bị giam cầm không có bất kỳ biến hóa nào.
"Quả nhiên không hề bình thường"
Lương Cừ không tiêu hao nhiều thể lực, thủy lao cũng không phải bị tan biến do hắn tiêu hao sạch thể lực mà là do bản thân Ám lưu đột phá thoát khỏi sự giam cầm của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, toàn lực thúc phát cảm giác, mỗi một dòng nước đều lưu lại vết tích trong đầu hắn.
Toàn bộ dòng Ám lưu dần hóa thành vật hữu hình trong đầu hắn, trong phút chốc, Lương Cừ dường như nhìn thấy một cái 'kèn xô-na' cực lớn.
Phía trước là kết cấu loa kèn, sau đó không ngừng co rút lại thành ống kèn, hình thành nên một thông đạo dài dằng dặc.
Chỉ cần tới gần khu vực kèn xô na là có thể đến một nơi khác thông qua thông đạo với sự dẫn dắt của dòng ám lưu.
Sức mạnh của nó cực lớn, Lương Cừ đã thử một lần, có cảm giác như bị roi quất vào tay, nếu như không sử dụng năng lực khống chế nước, có khả năng sẽ bị cuốn đi.
Lương Cừ không vội vàng tới gần, phía bên kia của thông đạo chính là địa bàn của Cóc ca.
Hắn hiểu biết quá ít về Cóc ca, không biết thái độ của nó với con người như thế nào, không khéo vừa đến đã bị coi như con rệp mà bóp chết.
Có qua đó được hay không còn phải xem lần tiếp xúc tiếp theo của Nheo Béo.
"Đúng là sống động khéo léo"
Một thông đạo có thể xuyên qua cả hai hướng mà không có trở ngại gì, tự do qua lại giữa khu vực nước cạn và khu vực nước sâu.
Không biết là do thần thánh phương nào sáng tạo ra, rồi lại dùng thủ đoạn gì, nguồn năng lượng từ đâu.
Sau này mình có thể làm được như vậy không?
Chờ đến khi độ chiếu cố lên đến 100%, hoặc chân chính hóa thân thành Vô Chi Kỳ, nói không chừng cũng có thể thúc đẩy đáy nước xuất hiện dòng nước kỳ diệu như vậy.
Tuy nhiên khi đó hắn có thể dùng kĩ năng thần thông Thủy Hành vạn dặm rồi, vậy nên Ám lưu này chuyên dùng để truyền tống thủ hạ và vật tư sao?
Đáy sông Giang Hoài thời thượng cổ còn náo nhiệt hơn nhiều so với hiện tại ư? Tại sao bây giờ lại biến mất?
Trong lúc hoảng hốt, Lương Cừ dường như thấy được một góc của tòa núi băng, chỉ tiếc rằng vấn đề quá lớn, không phải là việc mà hiện giờ hắn nên suy nghĩ,
A Uy bơi tới chỗ cổ tay hắn, tự động cuộn lại thành một chiếc vòng tay màu lam.
Lương Cừ cùng ba thú trở lại khu vực củ sen rồi một mình hắn trở lại trên thuyền, đang muốn khống chế dòng nước đẩy thuyền trở về, hắn đột nhiên dừng động tác lại, nắm chặt lấy mái chèo dài.
Một bóng người từ phía xa chèo thuyền theo dòng sông lướt tới đây.
"Khoan đã, tiểu ca chèo thuyền, hỏi ngươi một việc, đến huyện Bình Dương đi hướng nào vậy?"