Lâu thuyền còn lại.
Nhiễm Trọng Thức nhìn về phía cận vệ:
"Vẫn chưa tìm ra Từ đại ca à?"
"Ti chức hổ thẹn."
Nữ tử mặc bộ váy dài màu xanh nhạt đứng bên cạnh:
"Ca, chúng ta có xuống trước không?"
Nhiễm Trọng Thức lắc đầu:
"Không được, Chính, Phó đề lĩnh không xuất hiện, chúng ta xuống thì còn ra thể thống gì nữa? Nếu thật sự làm vậy sẽ bị người ta chế giễu không hiểu lễ nghĩa, đám người kia còn đang chờ xem trò cười của chúng ta kìa."
Vệ Lân không xuống, bọn họ sao có thể vượt quá chức phận được?
Hà Bạc Sở không xuống dẫn theo thương nhân trên thương thuyền cũng không xuống được.
Nhất thời, toàn bộ bến tàu đều trầm mặc một cách quỷ dị, vô số thuyền lớn cập bến nhưng lại không có ai xuống.
Nhiễm Anh Úc chán nản:
"Chẳng nhẽ cứ đợi mãi sao?"
"Chỉ có thể đợi."
"Aiz, Từ đại ca sao thế này, sao cứ đến thời khắc mấu chốt là lại làm việc không chú tâm."
Nhiễm Trọng Thức cười khổ:
"Nếu mà chú tâm thì Từ tướng quân sẽ không để Từ đại ca tới đây rèn luyện một phen."
"Ta không ở đây là trộm nói xấu ta đúng không?"
Một giọng nói hơi mang ý trêu chọc vang lên từ sau lưng hai người.
Nhiễm Trọng Thức và Nhiễm Anh Úc vui mừng quay đầu lại.
"Từ đại ca, huynh cuối cùng cũng tới rồi."
Nhiễm Trọng Thức thở phào một hơi, quan lớn ép chết người ta, không có Từ Nhạc Long ở đây, áp lực của hắn rất lớn, hắn lại nhìn thấy Lương Cừ đứng bên cạnh Từ Nhạc Long:
"Vị tiểu huynh đệ này là?"
"Giới thiệu một chút, đệ tử của Dương thúc ta, Lương Cừ, nhậm chức Hà Bá ở Hà Bạc Sở, hai vị này là cháu trai, cháu gái của Phụng Ninh Hầu, Nhiễm Trọng Thức và Nhiễm Anh Úc, Nhiễm Trọng thức coi như là cấp trên của ngươi, Thuỷ Hành Vệ Lục phẩm."
Thủ lĩnh cao nhất của Hà Bạc Sở là Tổng đốc Thuỷ Hà, Tòng Nhất phẩm, là Đại quan trong triều.
Tiếp theo đó là Thuỷ Hà Tuần Phủ, Chính Tam phẩm.
Thuỷ Hành Đô Uý là Đề lĩnh của Hà Bạc Sở ở địa phương, Chính Tứ phẩm.
Xuống dưới nữa là Thuỷ Hành Sứ Ngũ phẩm, Thuỷ Hành Vệ Lục phẩm.
Đô Thuỷ Lang Thất phẩm, Hà Bá Bát phẩm, Hà Trưởng Cửu phẩm.
Mỗi một phẩm đều phân ra Chính và Phó, Chính là cấp Chính phẩm và cấp Tòng phẩm, trong đó còn xen lẫn quan văn, tỉ như chức Chưởng Cố của Dương Đông Hùng.
Chưởng Cố chứ không phải là Chưởng giáo.
Chức vị tương đương với Cố Vấn, Chính Ngũ phẩm, tương tự như "Xá Nhân","Tiển Nã", nói là chức quan hão cũng không quá.
Không phải là Triều đình không ban được chức quan tốt hơn, dựa vào tư lịch của Dương Đông Hùng, thừa sức làm chức quan có thực quyền.
Chủ yếu là suy xét đến việc Dương Đông Hùng vốn là từ chức về quê, con trai nhỏ thì chết trận trên chiến trường, nay lập công lớn, Hoàng Đế không nỡ để ông vất vả nên mới ban cho chức vụ Chưởng Cố.
Trong Hà Bạc Sở, Từ Nhạc Long nhậm chức Phó đề lĩnh, cũng chính là Thuỷ Hành Đô Uý Tòng Tứ phẩm.
Nhiễm Trọng Thức là Thuỷ Hành Vệ, cao hơn Lương Cừ hai cấp, quả đúng là cấp trên của hắn.
Hành động này của Từ Nhạc Long là để hắn xem xem nhân vật trong phe mình có những ai.
Song phương trong lòng đều hiểu rõ, ôm quyền thi lễ.
Nhiễm Trọng Thức suy tư:
"Các hạ là người phát minh ra phương pháp Bính Âm đúng không?"
Lương Cừ hơi khom người:
"Bút cùn tài mọn, không đánh nhắc đến. '
"Lương huynh đệ khiêm tốn quá, bút cùn cài mọn cái gì."
Nhiễm Trọng Thức cười đáp:
"Một bào đệ của ta mới bắt đầu giai đoạn đi học, học theo phương pháp Bính Âm, nay chỉ cần sách được chú âm là nó đều đọc được, học chữ cực nhanh, gấp mấy lần phương pháp Phiên Thiết, ngươi quả đúng là nhân tài.
Chỉ tiếc rằng ban đầu lúc ta học chữ không có phương pháp đơn giản như vậy, học hai ba năm mới học được gần hết chữ, thực tiếc thay phương pháp này xuất hiện muộn quá, không thì làm gì có chuyện ngày nào cũng bị cha ta đánh gậy giáo huấn."
Khoảng cách giữa hai bên được kéo gần hơn nhiều.
Lương Cừ lại bái một cái:
"Nhiễm đại nhân quá khen."
"Sau này đều là người mình cả, không cần phải vậy, chúng ta mau xuống thôi, đừng để Dương thúc chờ lâu!"
Từ Nhạc Long ngắt lời, dẫn đầu xuống khỏi lâu thuyền.
Thấy cuối cùng cũng có người xuống, quần chúng hứng gió lạnh trên bến thuyền cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Đến cả các thương nhân cũng vui mừng theo, bọn họ tới đây để làm ăn, không phải để làm chính trị.
Nếu việc kinh doanh không làm được thì chẳng phải phí công vô ích sao?
"Dương thúc!"
Từ Nhạc Long bước xuống bến thuyền, đến bái kiến Dương Đông Hùng đầu tiên, hai tay chắp trước ngực, khom người chín mươi độ.
Dương Đông Hùng bị tiếng gọi Dương thúc này làm cho ngây người, ông cẩn thận đánh giá Từ Nhạc Long mấy phen, lên tiếng thăm dò:
"Nhạc Long đấy à?"
"Ha ha! Dương thúc vẫn nhớ con ư!"
Từ Nhạc Long không hề có vẻ uy nghiêm của quan lớn, hắn sinh ra trong thế gia theo quân ngũ, từ nhỏ đã đuổi chó bắt ưng, vô pháp vô thiên.
"Hoá ra là tiểu tử nhà ngươi! Lúc ta rời đi con mới hơn mười tuổi đúng không? Chớp mắt đã lớn thế rồi? Cường tráng, tuấn tú hơn rồi, đã lấy vợ chưa? Từ tướng quân có khoẻ không?"
"Vẫn chưa lấy vợ, gia phụ vẫn khoẻ ạ, trước khi tiễn con tới đây còn dặn con nhớ phải đến gặp ngài nhiều vào, quả đúng là bảo đao chưa già, y hệt ấn tượng hồi con còn nhỏ!"
"Tốt tốt tốt!"
Dương Đông Hùng gặp người quen tâm tình vui vẻ, nói chữ tốt mấy lần liền.
Ông không thể ngờ rằng người quen mà Thượng sứ bảo chính là con trai của lão tướng quân nhà mình.
Sau khi chào hỏi xong, Dương Đông Hùng hỏi thẳng Từ Nhạc Long sao lâu như vậy mà không xuống thuyền, khiến ông khó xử.
Từ Nhạc Long khom người xin lỗi, hắn cùi đầu thì thầm bên tai Dương Đông Hùng.
Hai mắt Dương Đông Hùng lộ ra một tia sáng.
Chẳng trách vừa đến đây đã muốn thị uy.
Hoá ra Chính đề lĩnh là người khác!