Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Đào Một Giếng Nước Thông Với Sông Giang Hoài (2)

Chương 247: Đào một giếng nước thông với sông Giang Hoài (2) Chương 247: Đào một giếng nước thông với sông Giang Hoài (2)

Bữa tiệc tối kéo dài tới tận giờ Tuất năm khắc, Lương Cừ mới gọi Xích Sơn đến chuẩn bị về nhà, đang định vươn tay ra nắm dây cương thì Xích Sơn vậy mà lại há miệng muốn cắn.

Lương Cừ vỗ bụp lên đầu nó, lực đạo rất lớn, làm cho Xích Sơn hoa mắt váng đầu, ánh mắt một lần nữa trong suốt trở lại.

Hắn nhìn về phía mã phu ở bên cạnh:

"Tình huống gì đây?"

Mã phu khom lưng:

"Bẩm Cửu thiếu gia, nếu ta không nhìn lầm, Xích Sơn đây là phát tình rồi, giờ đã là tháng tư, tính thử ngày tháng thì cũng đúng, Xích Sơn là ngựa đực, ngửi thấy mùi sẽ kích động, tính khí hung bạo hơn chút.

Cửu thiếu gia, ngài không biết thôi, thật ra Xích Sơn chỉ tốt tính trước mặt ngài, trước mặt bọn tiểu nhân thì cường liệt lắm, hôm nay suýt nữa thì xông ra ngoài chuồng ngựa."

"Ồ, còn có việc này sao?"

Lương Cừ nhướng mày.

Từ khi có được Xích Sơn, nó chưa bao giờ không nghe lời, hắn còn tưởng là Đại Thuận có thủ đoạn nuôi ngựa, thực tế xem ra là phân biệt đối xử đây?

Sẽ không phải có liên quan đến Trạch linh của mình chứ?

Lương Cừ nghĩ đến lúc mình tu luyện thăng cấp, bốn thú cũng thường cảm thấy bất an.

Có lẽ có thể đút cho Xích Sơn một ít thịt cá tầm vương, nói không chừng ăn thịt thuỷ thú hai ba lần xong Xích Sơn sẽ có chút thay đổi, trở nên có thể khống chế được.

Lương Cừ cưỡi Xích Sơn quay về trấn Nghĩa Hưng.

Hắn đi vào sân, đang cảm thụ sự biến hoá của mạch nước dưới chân mình, suy tính xem đào giếng ở đâu thì ổn thì đột nhiên một loạt tiếng đóng gỗ kéo tâm trí hắn quay lại.

Lương Cừ trèo lên tường, thấy Lưu Toàn Phúc vẫn đang đóng gỗ, xây dựng chuồng ngựa ở trong sân.

"Phúc thúc, muộn thế rồi mà vẫn còn làm à?"

Lưu Toàn Phúc đang chuyên tâm làm việc bị giọng nói Lương Cừ làm cho giật mình, quay đầu lại thấy là Lương Cừ liền vỗ ngực bảo:

"Ôi, doạ ta sợ mất mật, không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm sao, A Thuỷ chưa ngủ à? Ta làm ồn đến ngươi sao?"

"Không đâu, ta vừa mới về."

Lương Cừ nhảy xuống từ trên tường.

"Phúc thúc, hỏi thúc một việc, thúc biết đóng thuyền không?"

"Thuyền ư?"

Lưu Toàn Phúc ngẩn người

"Thuyền dạng như thế nào?"

"Thúc có thấy lâu thuyền hôm nay không? Dạng như thế đó."

Lưu Toàn Phúc nghe vậy mà ngốc lăng, vội vàng lắc đầu:

"Thế thì sao ta biết làm được, mặc dù cũng là tay nghề thợ mộc nhưng đóng thuyền rắc rối lắm, ngươi bảo ta đóng thuyền ba lá thì còn được chứ lợi hại hơn chút như kiểu thuyền có mái che thì không được, phải tìm người chuyên về nghề này."

"Không phải cần đóng lớn như vậy đâu, thu nhỏ lại chút, khoảng bảy tám mét, hơn nữa không cần xuống nước, chỉ cần có hìng dáng của thuyền là được, cấu

"Đóng thuyền mà không xuống nước ư?"

Lưu Toàn Phúc làm thợ mộc cả đời, chưa từng đóng thuyền nhưng cũng biết yêu cầu này vô lý thế nào.

Đóng thuyền không xuống nước, dùng để ngắm à?

"Phúc thúc, thúc mà đóng được, ta sẽ không tìm người khác nữa, giờ đi đâu cũng là người bên ngoài tới, không tin được, xét cho cùng vẫn phải tìm hương thân nhà mình, ta cũng sẽ không bạc đãi Phúc thúc, tiền mua nguyên liệu không bàn, tính cho thúc một trăm lượng tiền công."

Một trăm lượng?

Lưu Toàn Phúc nuốt nước bọt.

Thế thì quá nhiều rồi, thuyền nhỏ dài bảy tám mét, chỉ cần đúc sao cho có hình dáng của thuyền, chắc cũng không quá khó nhỉ?

Ông lẩm bẩm một phen:

"Ta chưa từng thử qua, không dám chắc. A Thuỷ, hay là thế này đi, ngươi để ta quay về thử xem, ta trước tiên đúc một cái nhỏ hơn chút, ngươi xem xem có được không, nếu được thì ta sẽ nhận việc này, không được thì thôi, thúc cũng không thể lừa tiền của ngươi được."

"Được, thúc, có câu này của thúc ta yên tâm rồi, muộn quá rồi, sớm về nghỉ ngơi thôi."

"Được, đóng xong cái đinh này ta sẽ về."

Lưu Toàn Phúc dựng thanh gỗ lên, nhét vào một thanh gỗ khác sao cho khít chặt.

Lương Cừ gật đầu, trèo tường quay lại, cảm nhận hơi nước, tìm mạch nước có thể đào giếng, lấy cái xẻng mua trên đường về ra, bắt đầu hì hục đào hố.

Người bình thường đào giếng chẳng dễ dàng gì, đáy giếng lạnh lẽo, vận chuyển đất cũng không tiện, nhưng Lương Cừ chẳng có gì ngoài khí lực lớn, chẳng bao lâu đã đào đến vị trí 14-15 mét, bùn đất dưới đáy nhanh chóng ẩm ướt, không ngừng rỉ ra nước.

Giếng thông thường có hai loại, một loại là giếng thấm nước, loại này phải vừa đào vừa lát gạch, sau khi đào ra còn phải mất hai ngày thoát nước bùn thì mới dùng được.

Một loại khác là đào thông sông ngầm, chính là trực tiếp thông đến xông ngầm dưới lòng đất, có khi còn thậm chí nhìn thấy cá trong giếng.

Lương Cừ đương nhiên sẽ không đào loại thứ nhất, hắn muốn đi đến sông Giang Hoài ngay từ nhà mình, phải đào giếng lớn thông thẳng đến sông ngầm.

Giờ Hợi sáu khắc, ở vị trí mười bảy mét, đáy giếng toàn là nham thạch cứng rắn.

Lương Cừ buông xẻng xuống luôn, dùng nắm đấm đập nát đá sỏi, rồi lại đào thêm ba bốn mét, tiếng nước chảy róc rách cuối cùng cũng truyền đến thông qua khe đá.

Lương Cừ dùng hết sức, vận chuyển khí huyết đấm mạnh xuống, một lượng lớn đá vụn vỡ tung, rơi vào trong dòng sông ngầm, bắn lên bọt nước.

Vách giếng trơn trượt, Lương Cừ đột nhiên phát lực khiến hắn trượt chân ngã xuống sông ngầm.

Bình Luận (0)
Comment