Vách đá trơn trượt, dưới sự oanh kích của nắm đấm tựa sắt, toàn bộ thông đạo được đánh thông phát ra những âm thanh ầm vang, mặt đá dưới chân Lương Cừ vỡ tan hết cả, cả người hắn rơi vào trong nước.
Tiếng nước vang lên khắp nơi, tựa như toàn bộ thế giới đều đang đổ mưa.
Lương Cừ vuốt tóc về phía sau, bơi lên trên , đưa tay ra chạm lên nham thạch lạnh lẽo trơn trượt, nhưng không tìm thấy mặt nước.
Bốn phía đều tối om.
Nếu đổi thành người bình thường, thậm chí là Võ Giả cấp thấp, rơi vào tính huống này sẽ cảm thấy choáng váng, nếu không thoát ra được thì sẽ chết chìm ở trong nước.
Cũng chỉ có Lương Cừ ỷ vào năng lực hô hấp và cảm giác dưới nước của mình nên mới dám yên tâm thăm dò.
Địa thế nơi đây rất thấp, dòng nước và vách đá hoàn toàn dán vào nhau, nước trong giếng cũng tràn cả ra ngoài, vốn là giếng sâu hơn 20 mét, nguồn nước tràn đến chỗ cách mặt đất 3-4 mét, nếu là vào mùa hạ mưa to, nói không chừng sẽ trở thành suối phun, vọt thẳng tới mặt đất.
"Có thể đào một hồ cá ở đây"
Lương Cừ suy nghĩ, hắn hoàn toàn có thể mở rộng cái giếng này thành một cái hồ nhỏ, nuôi vài loại thực vật trong hồ.
Hồ nước lạnh trong Triệu phủ kia cũng làm như vậy, nuôi Bảo Thực củ ấu ở trong đó, chỉ tiếc rằng, sau đấy lúc mọi người tới đó tìm kiếm thì gốc Bảo Thực kia sớm đã bị mang đi mất, có khả năng chính là Triệu Hồng Viễn đã mang đi.
Lương Cừ tiếp tục lặn xuống dưới, trong phạm vị cảm giác của hắn xuất hiện rất nhiều cá con, thậm chí còn có con cá lớn thân dài hơn nửa thước.
Bình thường, nước ngầm tồn tại ở một trạng thái thiếu ô xy trong một thời gian dài, hàm lượng dinh dưỡng bên trong nước ngầm vô cùng có hạn, cho nên đại đa số nước ngầm hoặc sông ngầm, hoàn cảnh sinh thái đều tương đối kém, hiếm khi thấy bóng dáng các loài sinh vật như cá.
Nhưng dòng sông ngầm này lại không giống thế.
Nguồn nước của nó vốn là từ dòng sông phía trên mặt đất chảy vào, trong nước có đầy đủ hàm lượng dinh dưỡng và một lượng lớn vật chất, có thể cung cấp hoàn cảnh phù hợp cho sinh vật sống, hệ sinh thái không kém chút nào, vô cùng phong phú.
Dự đoán của hắn đã chính xác, con sông ngầm này có lẽ nối thẳng đến sông Giang Hoài.
Lương Cừ trở lại miệng giếng, sau khi phán đoán phương hướng của sông Giang Hoài, hắn liền men theo hướng của sông ngầm tiến về phía trước.
Mạch nước ngầm này không biết chia thành bao nhiêu nhánh sông, hắn cứ một đường bơi tới, gặp phải không dưới 4-5 ngã rẽ, có cảm giác như đi vào sào huyệt của loài nhện.
Trong lúc đó, Lương Cừ phát hiện ra rất nhiều chủng loại cá mà mình chưa từng thấy qua, lại còn tỏa ra ánh sáng u tối, tụ tập lại một chỗ, giống như một bầy đom đóm trong sông.
Bơi ra khoảng chừng hơn một dặm, con đường hai bên dần trở nên chật hẹp hơn, rộng chỉ bằng một nửa trước đó, lại thấy phía trước mơ hồ có ánh sáng.
Lương Cừ khống chế dòng nước, trong phút chốc bơi ra trăm mét, bên trong vòng cảm giác đột nhiên trở nên khoáng đạt!
Quay đầu nhìn lại, sau lưng chính là một khe nước hẹp dài và bằng phẳng.
Hắn đi ngược dòng nước, đạp lên trên mặt nước.
Mặt sông phẳng lặng, nước sông phản chiếu ánh trăng non.
Sông Giang Hoài!
Hắn thật sự đào ra một thông đạo từ trong tiểu viện nhà mình!
Lương Cừ trong lúc hưng phấn bơi về thủy vực có củ sen, gọi ba thú tới, để ba thú theo hắn tiến vào mạch nước ngầm để quen đường.
Ba thú vào bên trong động, Nắm Đấm tóm lấy cái đuôi của Không Thể Động, Nheo Béo tò mò dò xét bốn phía.
Xung quanh là một mảnh tối om, còn có cá phát sáng, trước nay chưa từng thấy.
Một con cá lớn thân dài hai thước bơi qua trước mặt nó, Nheo Béo nghiêng đầu nhìn sang, hơi sơ sẩy một chút liền đụng vào vách đá.
"Đừng đi lung tung!"
Lương Cừ vỗ lên đầu A Béo một cái.
Khu vực nước ngầm này rất phức tạp, nếu Nheo Béo đi lạc, dù hắn có phương pháp cảm ứng được vị trí của nó cũng không dám nói có thể nhẹ nhàng tìm thấy nó.
Có lẽ dù chỉ vỏn vẹn cách nhau có một bức tường cũng không nhìn thấy đối phương.
Nheo Béo ngoan ngoãn đi theo bên cạnh.
Lương Cừ một đường lặn đi, tìm tới giếng sâu bên trong tiểu viện nhà mình, tuy nhiên cửa hang quá nhỏ, Nheo Béo và Không Thể Động còn đỡ, Nắm Đấm thì không chen vào được.
Ba thú và Lương Cừ bắt đầu cải tạo mở rộng giếng sâu, đào mở cửa hang, chẳng mấy chốc đường kính cửa hang đã được mở rộng đến hai mét.
Lương Cừ có chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế, hắn dùng Thanh Lang gọt vách đá mấp mô chỗ cửa hang trở nên thẳng tắp, mượt mà, nhìn qua thoải mái hơn nhiều.
Ba thú một đường đào ra 25 mét, Lương Cừ mở rộng về bốn phía dọc theo miệng giếng.
Như vậy, hắn có thể tạo ra một hồ nước lớn sâu ba mét bên trong viện, đến lúc đó, tìm một thợ hồ tới xây một lớp gạch xanh bên trên, phủ kín bùn đất, mùa hè lại trồng lục bình lên, tương đương với tiểu cảnh đơn giản.
Nắm Đấm dọc theo cửa hang leo ra ngoài, lần đầu tiên được đi vào chỗ sâu trong đất liền như vậy, nó di chuyển tám cái chân của mình chạy tới chạy lui, ra ra vào vào.
Bốn phía đều là tường viện cao lớn, là cảnh tượng mà cả đời này nó chưa từng thấy.
Không Thể Động cũng bò ra theo, tắm mình dưới ánh trăng, hưởng thụ cảm giác mới lạ.
Nheo Béo nhô cái đầu to của mình ra, cảm thấy chỗ ở của Thiên thần còn tinh xảo hơn nhiều so với chỗ ở của Cóc đại ca, đấu củng dùng để trang trí cũng có vẻ vô cùng huyền diệu.
Đây chính là Thần cảnh sao?
Sự khác biệt giữa người và thú chính là chỗ này.
Ở đây, Lương Cừ có thể ở đại viện thoải mái, nhưng nếu ở trong thủy trạch, vậy chờ đợi hắn chỉ có hang bùn và hang đá, ngay cả một cái giường mềm mại cũng không có.
Lý do người ta cố gắng chính là vì để không cần vất vả, để được thoải mái.
Luyện võ cũng như vậy, vô bệnh vô tai, kéo dài tuổi thọ, không ai dám trêu chọc, như vậy sẽ được đặc quyền không cần nỗ lực trong một thời gian dài hơn, càng hưởng thụ được nhiều thời gian thoải mái hơn.