Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 255 - Chương 255: Vị Trí Neo Đậu Thuyền Đặc Biệt (2)

Chương 255: Vị trí neo đậu thuyền đặc biệt (2) Chương 255: Vị trí neo đậu thuyền đặc biệt (2)

Trao đổi với Đầu Tròn một phen, Đầu Tròn liền ngay lập tức gánh vác phần trách nhiệm nặng nề này, biểu thị sau này mình sẽ đảm nhận làm thầy giáo cho bốn thú, mở rộng nhận thức cho bọn chúng.

A Béo gãi đầu, chẳng hiểu gì cả.

Không Thể Động chẳng động đậy tí nào.

Nắm Đấm thổi ra một chuỗi bong bóng.

A Uy cuộn người thành quả bóng, lăn xuống nước.

"A Béo, nhớ dẫn theo Đầu Tròn đi làm quen thông đạo ngầm nhé, Bảo Ngư hôm nay không đút cho các ngươi nữa, ta chuẩn bị bán đi"

Lương Cừ trước mắt có hơi thiếu tiền, sau khi thanh toán cho Trần thúc xong, hắn cũng chỉ còn hơn 90 lương bạc, nếu dựa theo danh sách mà hắn liệt kê ra, chỗ bạc này dùng để đặt mua đồ dùng trong nhà và thuê người hầu thì vẫn thiếu chút nữa.

Bốn thú đương nhiên không có ý kiến, hiện tại, khát vọng của bọn chúng đối với Bảo Ngư không còn lớn như trước nữa.

Lương Cừ chèo thuyền mới trở lại bến thuyền, tìm Lâm Tùng Bảo giới thiệu xong liền tiện thể bán luôn Bảo Ngư.

Lâm Tùng Bảo nhìn con thuyền mới tinh kia, hiếu kỳ hỏi:

"Thủy ca, ngươi thật sự làm quan rồi sao?"

"Đúng vậy, ta nhậm chức ở Hà Bạc Sở, là Hà Bá Tòng Bát phẩm, hôm nay mới đi đăng ký, mới nhận thuyền xong."

"Khí phái thật, đây là con thuyền đánh cá đẹp mắt nhất mà ta từng thấy đấy, đợi chút Thủy ca, ta dẫn ngươi tới một chỗ". Lâm Tùng Bảo đưa tiền xong liền dẫn Lương Cừ đi vào bến thuyền, chỉ vào vị trí mấy bến nước.

"Bến thuyền hiện giờ đã không đủ dùng, cha ta đang mở rộng, còn đặc biệt làm một vị trí neo đậu thuyền riêng biệt như này cho người có tiền, giờ đã xây xong mấy chỗ như vậy, về sau còn tiếp tục mở rộng, lần này ta làm chủ, hai vị trí này cấp cho Thủy ca, về sau thuyền của ngươi liền neo đậu ở chỗ này, ngay dưới mí mắt ta, đảm bảo trông chừng cẩn thận cho ngươi!"

"Bao nhiêu tiền?"

"Không lấy tiền!"

"Không lấy tiền?"

"Đúng"

Bến thuyền ban đầu cắm rất nhiều cọc gỗ ở trong nước, thuyền đánh cá của các nhà đều buộc vào đó, mỗi khi có gió lớn thổi qua sẽ va đụng vào nhau.

Nay vị trí neo đậu thuyền mà Lâm Tùng Bảo nói tới có phần giống như ụ thuyền, hai bên dùng ván gỗ ngăn cách, trở thành 'phòng đơn', đương nhiên là tốt hơn nhiều.

Lương Cừ suy nghĩ một lúc rồi đáp ứng.

Thật sa đọa mà.

Đây có được tính là nhận hối lộ không nhỉ?

Lương Cừ liên tục lắc đầu, chỉ tính là hương thân hỗ trợ lẫn nhau thôi, sao có thể tính là nhận hối lộ được?

Khi trước, Tiết Thành Toàn phát cháo, Lâm Tùng Bảo còn hỗ trợ trông coi, nhờ vậy mà bớt cãi cọ đi không ít, chân chính để người nghèo khó được ăn miếng cháo, cả mùa đông vừa rồi, mẹ goá con côi ở trấn Nghĩa Hưng hầu như đều sống sót cả, Lâm Tùng Bảo cũng coi như không phải là người xấu bụng.

Hắn lắc đầu, trước khi đi đột nhiên hỏi:

"Tùng Bảo, ngươi có từng nghĩ tới việc học võ không?"

"Học võ?". Lâm Tùng Bảo sững sờ, lập tức lắc đầu:

"Chưa từng nghĩ đến, học võ cũng không tốn bao nhiêu bạc, cha ta trả được nhưng ông ấy sẽ không bỏ ra đâu, A Đệ thì ngược lại, có khả năng sẽ đi học, đến lúc đó còn phải nhờ Thủy ca chiếu cố nhiều hơn"

"Đừng nhắc đến việc cha ngươi có bỏ tiền ra cho hay không, ngươi chỉ cần nói muốn học hay không thôi"

Lâm Tùng Bảo ngẩn người, trong lòng rung động.

Thật sự có người không muốn học võ sao?

Ngoại trừ những vị thiếu gia ăn chơi chân chính, có ai mà không nguyện ý học võ chứ?

"Muốn, đương nhiên là muốn! Nhưng mà..."

Thị trấn Nghĩa Hưng trở thành trấn Nghĩa Hưng, thành ra thiếu rất nhiều thịt cá, Lâm Đệ làm ăn rất phát đạt, về căn bản không phải vấn đề tiền nong, là do keo kiệt và vấn đề lễ giáo.

Con vợ cả và con trai do thiếp thất sinh ra đôi khi có sự chênh lệch rất lớn, tiểu thiếp mà thất sủng thì rất nhiều người thậm chí còn không coi người con do thiếp sinh ra là con trai mình.

"Không nhưng nhị gì cả, ngươi trở về nói với cha ngươi, ta cảm thấy ngươi có thiên phú, là một mầm giống học võ tốt, cứ như vậy đi, ta đi đây"

Lương Cừ giờ đã bắt đầu học tập tri thức về căn cốt, dù chưa từng dùng tay sờ xương, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra bốn năm phần, căn cốt của Lâm Tùng Bảo không tính là quá kém, ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn.

Hơn nữa, tuổi của hắn cũng không tính là lớn, không ở độ tuổi trung niên như Trần thúc, tính dẻo dai vẫn còn đó.

Những cái khác không dám nói, nhưng chỉ cần Lâm Tùng Bảo cố gắng chăm chỉ, trong vòng một năm trở thành Võ Giả một ải cũng không tính là khó.

Nói xong, Lương Cừ liền quay người rời đi, chỉ để lại lâm Tùng Bảo đang ngây người, ngay sau đó liền vô cùng kích động.

Có thể học võ thì ai lại muốn ngày ngày ở Trại cá, làm việc với đám cá chứ?

Nay địa vị của Lương Cừ càng ngày càng cao, một câu nói của hắn đã có thể quyết định vận mệnh sau này của người khác...

Bình Luận (0)
Comment