Lưu lại Lâm Tùng Bảo đang dần được thay đổi cuộc đời, Lương Cừ trở về nhà, lấy toàn bộ bộ tiền tích góp, cưỡi Xích Sơn chạy về phía khu chợ lớn nhất huyện Bình Dương.
"Nhìn đi, nhìn đi, đây là đồ sứ đến từ Đế Đô đấy, mua về bày trong nhà sẽ có thể diện lắm đấy!"
"Sữa bơ đây, sữa bơ thêm sữa và đường nâu đây!"
"Gấm hoa nào, gấm hoa thượng hạng đây, mua về cho phu nhân may y phục nào"
Ở chợ, Lương Cừ xuyên qua đám người, hắn dắt theo Xích Sơn, đi theo phía sau là hai người khuân vác.
Chỉ cần bỏ ra ba đồng là có thể thuê được một vị tráng hán, hỗ trợ bê vác đồ đạc trong vòng một canh giờ, thuê hai người còn có thể đưa đồ đến tận nhà người thuê.
Nếu là trấn Bình Dương trước đây, tuyệt đối sẽ không xuất hiện dạng nghề nghiệp này, hoặc là có nhưng rất ít.
Nhà giàu có chân chính đều mang theo hạ nhân đi mua sắm, người nghèo lại không nỡ tiêu chỗ tiền này, chỉ có nhà hơi có điều kiện mới dùng đến, người làm nghề này sẽ bị chết đói mấy.
Nay nhân khẩu đủ nhiều, ngược lại có thị trường không nhỏ, ánh mắt tốt một chút thì một ngày cũng có thể kiếm được vài chục đồng tiền.
Đương nhiên, đại đa phần đều là bán thời gian, ví dụ như ngư dân đánh cá đêm xong, buổi chiều sẽ qua đây kiếm mấy đồng.
"Bọc đôi guốc gỗ kia lại cho ta"
"Tấm gương này không tồi, ta mua"
Lương Cừ cầm một chiếc gương lớn cao nửa người lên nhìn, mặt gương trơn bóng sáng rõ, hắn rất hài lòng.
Tuy gọi là gương đồng nhưng thật ra là hợp kim của đồng và thiếc, hơn nữa tỉ lệ thiếc lại khá cao, sau khi mài nhẵn đánh bóng, khả năng phản chiếu không khác mấy so với gương kính, soi gương rất rõ ràng, về cơ bản không có sai khác về màu sắc, không có màu vàng đồng.
Tuy nhiên, dùng một thời gian sẽ bị oxi hóa, bị mờ sương, cần phải mài nhẵn lại, cho nên có một loại ngành nghề gọi là thợ mài gương, đi khắp hang cùng ngõ hẻm mài mặt gương, là một ngành nghề nguy hiểm, bởi trong dầu chuyên dùng để mài gương sẽ có lẫn thủy ngân.
Có thể nói, ngoại trừ độ bền ra thì những thứ khác gần như y hệt gương ở hậu thế.
Lương Cừ đi dạo một vòng qua các cửa hàng bên trong khu chợ, mua rất nhiều đồ đạc.
Nhang muỗi, đầu tấc nhóm lửa, dao đánh lửa, cây chổi, hốt rác, sơn mài, dầu sáp gỗ, thảm, xô nhà xí, than củi, bồn tắm, giấy chùi đít, bình phong, đèn đóm, hương liệu, dầu vừng, dầu thắp, khóa đồng...
Đây chính là cuộc sống.
Nếu muốn sống thuận tiện dễ chịu, đồ đạc thượng vàng hạ cám gì cũng phải mua hết.
Chờ mua đồ xong, Lương Cừ để hai người đưa đến nhà mình, tiện đường lại đến chỗ người môi giới trong huyện một chuyến, mua mấy món đồ kích cỡ lớn và thuê thêm mấy hạ nhân.
Người môi giới chính là người trung gian, muốn mua đồ đạc kích thước lớn hay thuê hạ nhân tốt nhất nên tìm người môi giới, tuy đắt hơn chút nhưng tương đương với việc có sự đảm bảo của bên thứ ba.
"Một người nấu cơm, nấu cơm phải ngon, một người quét dọn giặt giũ, tính tình phải thành thật, tay chân nhanh nhẹn, ta không muốn người đã từng bị đuổi"
"Xin hỏi, nhà đại nhân ở đâu? Diện tích rộng bao nhiêu? Có ngại nhiều nhà thuê chung không?"
"Nhà ta là Lương trạch trấn Nghĩa Hưng, là Tam tiến viện, diện tích hai mẫu rưỡi, có một chuồng ngựa, không thích thuê chung"
Cái gọi là nhiều nhà thuê chung chính là một người hầu phụ trách hai nhà trở lên, buổi sáng đến nhà ngươi giặt quần áo, buổi chiều tới nhà ta giặt quần áo.
Về phần hỏi diện tích, đương nhiên là để căn cứ vào khu nhà lớn nhỏ mà tính toán tiền công.
Hỏi nơi ở cũng là điều cần thiết, mướn người ưu tiên chọn người địa phương, có gia thất ở đây, khi làm việc cũng yên tâm hơn.
Vốn Lương Cừ còn cần một mã phu chăm ngựa, tuy nhiên Dương Đông Hùng đã hỗ trợ hắn giải quyết chuyện này.
Nhà ông có ba mã phu, một mã phu trong đó có con trai còn nhỏ tuổi, chỉ mới mười ba tuổi, vừa vặn cho nó làm mã đồng, trả tiền công hàng tháng.
Lương Cừ vui vẻ đồng ý, mã phu là một công việc quan trọng, phải tìm người có thể tin tưởng mới được, thông thường đều là con cái của nô bộc trong nhà.
Động tác của người môi giới hết sức nhanh nhẹn, người tuyển chọn đã có sẵn trong đầu, chẳng mấy chốc liền tìm được người phù hợp với yêu cầu của Lương Cừ, đưa tin tức cho hắn nhìn.
Lương Cừ đơn giản xem qua một lượt, chọn ra bốn người gặp mặt nói chuyện, chờ người ta đến nơi, thảo luận kỹ lưỡng xong đã là gần một canh giờ.
Hai người mà hắn chọn đều là người của thị trấn Nghĩa Hưng, Lương Cừ quen mặt, chỉ là không biết tên, tổng cộng một tháng 800 văn, có thể chấp nhận được.