Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 269 - Chương 269: Ải Huyết (2)

Chương 269: Ải Huyết (2) Chương 269: Ải Huyết (2)

Lương Cừ chèo thuyền trên sông.

Hắn cũng không buồn ngủ lắm, Độ dung hợp vẫn chưa tăng lên hết, dứt khoát quay đầu đi một chuyến tới chỗ nhóm Trần thúc đang đánh cá.

Ở một thủy vực nào đó, có năm chiếc thuyền đánh cá đang chỉnh tề vây lại một chỗ.

Trần Khánh Giang, phụ thân Lý Lập Ba và phụ thân Trần Kiệt Xương, hai người đại ca của Lý Lập Ba, tổng cộng năm người đang làm việc với khí thể ngất trời.

Nay nhân khẩu ở khu vực quanh đây đã tăng vọt, số lương ngư dân lại tăng trưởng khá chậm, thêm vào đó Hà Bạc Sở cũng chưa kịp mở rộng phạm vi đánh bắt cá, sau khi khai xuân, cá dần mập lên, giá cá cũng tăng lên một bậc, hoàn toàn không lo thiếu chỗ bán.

Lương Cừ xây dựng tổ năm người đánh bắt cá, mỗi ngày chỉ cần dựa vào việc đánh cá thôi là có thể mang đến thu nhập lên tới 1 lượng 5 đồng cho hắn, vô cùng ổn định.

Trong lúc bận rộn, đại ca của Lý Lập Ba là Lý Nhật Hưng thấy có thuyền đánh cá tới gần, nhặt một hòn đá lên ném về bên phía đó.

Tảng đá rơi suống nước, cùng với tiếng nước bì bõm là tiếng Lý Nhật Hưng lớn giọng nói:

"Biến, đi chỗ khác kiếm ăn! Muốn tới đây kiếm hời hả?"

"Là ta!"

Trần Khánh Giang vừa nghe đã nhận ra tiếng của Lương Cừ, vộ vàng nhắc nhở:

"Là A Thủy!"

Lý Nhật Hưng vừa ném đá liền xấu hổ vô cùng.

Sau khi được Lương Cừ cho chỗ mồi thần kỳ kia, số lượng cá đánh bắt được mỗi ngày của Trần Khánh Giang đều vô cùng khoa trương.

Dần dà, đương nhiên có người ghen tị, bản thân Trần Khánh Giang tính cách lại ôn hòa, thường xuyên có người vụng trộm đi theo tung lưới, chỉ là ngại thân phận của Lương Cừ mới không dám quá làm càn.

Sau này, có bọn Lý Đại Khang gia nhập, lập tức trở thành tổ năm người, bọn hắn cũng không để cho đám người vô lại đó tới kiếm hời nữa, cứ đến là ném đá đuổi đi, dưới tình thế người đông thế mạnh mới không có ai đến nữa.

Trời tối nhìn không rõ, Lý Nhật Hưng còn tưởng rằng có người nào ăn gan hùm mật gấu, không ngờ lại là đông gia.

Trần Khánh Giang sau khi thu lưới liền chèo thuyền qua giải thích:

"A Thủy, Nhật Hưng cũng không phải cố ý đâu, trời tối không nhìn rõ người, tưởng là ngươi tới kiếm hời thôi."

"Trần thúc, ngươi nghĩ ta là người thế nào vậy, còn phải đặc biệt giải thích, ta cũng chỉ mới lên làm quan thôi, còn chưa kịp nuôi ra tính tình lão gia kia đâu, sợ cái gì?"

Lương Cừ thăng tiến quá nhanh, chỉ mới hơn nửa năm, đã từ một ngư dân trở thành đệ tử thân truyền, rồi thành quan Bát phẩm, khó tránh khỏi khiến cho người khác cảm thấy xa cách.

Kết quả vừa gặp mặt, chỉ một câu thôi bớt hơn nửa cảm giác xa cách, khiến mọi người cười rộ lên.

Trần Khánh Giang đưa cá vừa bắt lên cho Lương Cừ xem:

"Nhìn chỗ cá tôm này mà xem, béo biết bao! Còn có hai con cá đù vàng, hai con cá hoa này nữa, hôm nay nói không chừng bán được bốn lượng bạc đấy!"

"Chỉ là không biết vì sao, đánh lâu như vậy rồi mà vẫn không bắt được con Bảo Ngư nào". Lý Đại Khang bổ sung thêm một câu.

Bởi vì Bảo Ngư đều bị mấy đứa nhóc kia bắt đi hết rồi, Lương Cừ nghĩ thầm, tuy nhiên ngoài miệng khẳng định không thể nói như vậy được.

"Mồi của ta cũng chỉ có thể hấp dẫn được cá bình thường thôi, không hấp dẫn được Bảo Ngư, cũng bình thường mà"

Lý Đại Khang yên lòng, hắn cũng lo lắng, mãi mà không bắt được hàng ngon chân chính sẽ khiến Lương Cừ cho rằng Bảo Ngư bị bọn hắn nuốt riêng.

Hắn lại nói:

"A Thủy, Lập Ba đưa thiếp mời cho ngươi rồi chứ, nhớ đừng quên tối ngày mùng tám đấy nhé"

"Ta nhớ mà, Lý thúc, sẽ không quên đâu!". Lương Cừ đáp ứng, hắn đi quanh một vòng, mỗi con thuyền đều đầy ắp cá, sau khi xác định không có vấn đề gì liền nói:

"Được rồi, vốn cũng chỉ tới xem xem thôi, không có việc gì thì ta đi trước đây"

Trần Khánh Giang phất tay:

"Ngươi còn nhiều việc phải làm, sớm về nghỉ ngơi đi"

Những người còn lại cũng liên tục chào tạm biệt, sau khi dõi mắt nhìn Lương Cừ rời đi lại tiếp tục khí thế ngất trời làm việc tiếp.

Một ngày, Lương Cừ được 1 lượng 5 đồng, còn bọn hắn sau khi chia đều ra lại không được nhiều như vậy, nhưng một người cũng phải được ba đồng, là hơn 300 văn rồi!

Làm một ngày còn nhiều hơn so với năm ngày trước đây, đã vậy thời gian lại còn ít hơn.

Trước kia, phải chèo thuyền ra khơi cả ngày, giờ chỉ cần ba canh giờ là đủ, không có gì có thể khiến người khác có động lực hơn so với tiền tài.

Một khi có tiền, mấy tiểu tử trong nhà đều được đi học, thậm chí là đi luyện võ, không còn phải giống như bọn họ, vì sinh kế mà phải bôn ba ra khơi, dãi nắng dầm mưa, vì mấy miếng ăn mà phải khép nép khẩn cầu Tiểu lại quản thuế bớt đá đi mấy cước.

Đây mới gọi là cuộc sống, có chí hướng, có hi vong.

Đi trên đường, lưng cũng có thể ưỡn thẳng hơn so với tất cả mọi người.

Thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt sông.

Liên kết với Trạch Đỉnh, Độ dung hợp đang chậm rãi tăng lên, Lương Cừ có thể cảm nhận được rõ ràng mỗi một tia phản hồi do Độ dung hợp đang tăng lên mang lại.

Huyết khí vận chuyển theo lộ tuyến của 'Vạn Thắng Bảo Nguyên' không ngừng tăng trưởng, huyết dịch lưu động nhanh chóng, tựa như thủy triều không ngừng dậy sóng.

Lương Cừ mừng rỡ vô cùng.

Có thể luyện hóa ải Huyết rồi!

Ải Huyết và ải Cốt tương trợ cho nhau, chỉ cần có thể bắt đầu luyện hóa ải Huyết, thời gian đột phá so với những ải khác ngắn hơn nhiều!

Bình Luận (0)
Comment