Máu từ xương mà ra.
Ba ải Da, Nhục, Cốt, chỉ thời gian đột phá thôi đã phải mất vài tháng, nhưng ải Huyết và ải Cốt tương trợ nhau, phụ thuộc nhau.
Luyện hóa ải Cốt xong luyện hóa ải Huyết, tốc độ đột phá sẽ nhanh không chỉ gấp mấy lần so với ba ải trước.
Lương Cừ dự đoán, với tiến độ của mình, chỉ mất nửa tháng là sẽ đột phá, trở thành Võ Sư chân chính.
Chờ hoàn thành luyện Phủ xong, ấy chính là trên dưới một thể, là Võ Sư cảnh giới Bôn Mã, cánh tay có thể giữ mấy chục con tuấn mã mà không mảy may di động.
(Phủ trong lục phủ ngũ tạng. )
Võ Sư cảnh giới Bôn Mã đừng nói chỉ ở hương trấn nho nhỏ mà dù là ở trên huyện hay phủ cũng đều được người khác coi trọng mấy phần.
Nếu nhậm chức ở quan phủ, trừ phi là ở những nơi như Đế đô, Kim lăng, Võ Sư nhiều như chó chạy ngoài đường, bằng không ít nhất cũng phải bắt đầu từ quan viên nhập phẩm, cho chức Lại viên cũng là vũ nhục.
Lương Cừ ép khí huyết vào xương tủy, huyết dịch trào lên như triều cường, toàn thân bốc lên khói trắng nhàn nhạt.
Toàn thân trên dưới không có nơi nào là huyết dịch không lưu thông tới, mỗi khi huyết dịch đi qua, toàn thân đều thư thái.
Sau mấy nén hương, Lương Cừ thở một hơi dài, duỗi tay duỗi chân, cơn buồn ngủ do đêm khuya biến mất không còn tăm tích.
Cảm giác sung sướng cực độ này rất khó dùng từ ngữ để miêu tả, nếu nhất định phải hình dung, Lương Cừ cảm thấy có chút giống với lúc phát hiện ra một việc nào đó chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.
Hết thảy đều an ổn cả, vô cùng yên tâm.
Nửa vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm.
Lương Cừ cởi giày tất ra, ngồi bên cạnh thuyền, ngâm chân trần vào nước.
Đầu tháng tư, hơi lạnh của nước sông men theo từng lỗ chân lông chui vào trong da, lại dọc theo xương sống hướng lên trên người.
Võ giả có thể chất cường hãn, không sợ giá lạnh hay nóng bức, nhưng không có nghĩa là không cảm nhận được giá lạnh hay nóng bức.
Ngược lại, Võ Giả lại càng nhạy cảm đối với cảm giác nóng lạnh, càng dễ cảm nhận được biến hóa của hoàn cảnh bên ngoài, chỉ là cỗ khí lạnh kia căn bản không xâm nhập được vào bên trong phế phủ, trong lồng ngực có ngọn lửa chế ngự lại.
Lương Cừ càng đặc thù hơn một chút, hắn dung nhập Trạch Lịch, đương nhiên lại càng thân cận với nước.
Thời điểm còn là Trạch Linh Thủy Hầu Tử màu trắng, thời tiết đa phần là mùa đông, khi đó thân thể suy yếu, mang vác vật nặng cũng thấy tốn sức, theo bản năng chống cự lại nước lạnh cho nên không cảm giác được cái lạnh, đây thật ra là một dạng biến tướng của suy yếu.
Sau này lột xác trở thành Trạch Nhung, loại năng lực này cũng được thu phóng một cách tự nhiên.
Hiện giờ nghĩ lại, vậy mà nhoáng cái đã nửa năm rồi.
Tử một tiểu tư ngư dân yếu đuổi, trở thành Lương gia được người người trên trấn tán dương.
Trong huyện còn có sư trưởng bằng hữu, nếu như nhắc tới Từ Nhạc Long, cũng xem như là có chút quan hệ ở Đế đô.
Không còn cảm giác lạ lẫm và cô độc như khi mới đến nữa mà đã an ổn cắm rễ nơi đây.
"Phù"
Lương Cừ ngồi trên thuyền nhìn mặt sông rộng lớn trước mặt, gợn sóng trùng điệp, chẳng làm gì hết, giống như tiểu hài tử nhìn con kiến di chuyển dưới trời mưa, chỉ nhìn thôi đã vô cùng vui vẻ. ...
"Đông gia, còn muốn ăn điểm tâm không?"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lương Cừ mở mắt ra, ngồi dậy, mơ màng một lúc mới tỉnh.
"Ăn chứ! Đêm qua ta có mang về mấy khúc cá, ngươi thái thành lát, thêm chút rau làm món cháo cá! Làm nhiều một chút nhé, mang một nồi sang cho nhóm thợ đang làm việc bên kia!"
"Vâng, ta lập tức đi làm ngay"
Trong viện an tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng chim hót líu lo.
Lương Cừ xoay người xuống giường, lấy bột đánh răng ra đánh răng rửa mặt rồi cầm Phục Ba Thương lên, thao luyện ở trong viện một lúc.
Sau khi chảy xuống một lớp mồ hôi, cháo nóng cũng đã nấu xong.
Đại nương chuyên phụ trách nấu cơm chuyển một chiếc bàn gỗ ra đặt ở trong viện, lại mang tới một nồi cháo cá đầy ắp, hương gạo nồng đậm hòa cùng mùi cá tươi tỏa ra, khiến người ta phải chảy nước miếng.
Lương Cừ ngồi xuống, xắn tay áo lên chào hỏi thợ thủ công bên trong viện:
"Đều ngơi tay đã, qua đây ăn sáng cho nóng người, bát ở ngay bên cạnh, ăn bao nhiêu thì tự mình múc"
Thợ hồ đang xếp gạch trong hồ nước thò đầu ra nói:
"Lương gia, sáng nay chúng ta đều đã ăn sáng rồi, ngài khách khí quá"
"Đúng vậy, chúng ta đều đã ăn sáng rồi"
"Đồ các ngươi ăn giống đồ ta ăn được sao? Trong nồi đều là thịt Ngư yêu đấy, ăn vào làm việc cho có sức, bớt nói nhảm, qua đây lấy bát lấy đũa đi"
Nghe nói là thịt Ngư yêu, mọi người đều nuốt ngụm nước bọt.
Lúc này, Lưu Toàn Phúc đi vòng từ hậu viện ra, theo sau còn có một đám công nhân, hắn là người đầu tiên cầm bát lên:
"Lương gia là người thế nào các ngươi còn không rõ sao, cả thôn này cũng không có nhà nào như vậy đâu, sớm ăn xong còn sớm làm việc."
Lưu Toàn Phúc có tư lịch lâu nhất đã tỏ rõ thái độ, áp lực trong lòng những người còn lại cũng dần biến mất, lục tục tới múc cháo, bưng bát hoặc đứng hoặc ngồi xổm, nhanh chóng ăn sạch.
Đại nương phụ trách nấu cơm bưng nồi thứ hai rồi nồi thứ ba ra, không sợ không đủ ăn.