Lương Cừ chuyển bàn nhỏ tới bên cạnh Lưu Toàn Phúc.
"Phúc thúc, việc chế tạo thuyền kia của ta thế nào rồi, có làm được không?"
Hắn ra giá một trăm lượng cho một chiếc thuyền, một mặt là chỗ nhận về cũng đủ lớn.
Không nói tới hài cốt yêu thú mà Cóc ca ăn xong để thừa lại, chỉ mỗi bên trong thuyền mà nó cất giữ, nói không chừng sẽ có đồ tốt.
Một mặt là độ khó quả thật rất lớn.
Cho dù là mô hình lâu thuyền, 7-8 mét cũng không phải nhỏ, nó là một khối lập thể, phải phức tạp hơn nhiều so với thuyền có mái che bình thường.
Mỗi một khối gỗ đều phải đo đạc cắt ghép với nhau, chế tạo cả con thuyền phải mất đến hàng vạn miếng gỗ cũng là chuyện bình thường, là công việc cần sự tỉ mỉ, không đơn giản hơn so với việc xây nhà tí nào.
Nếu một người làm, nói không chừng phải mất cả năm, Lưu Toàn Phúc có 7-8 đồ đệ hỗ trợ, nhưng chắc cũng phải tính bằng tháng.
Lương Cừ không phải là người keo kiệt, việc khó thì trả nhiều tiền, rất bình thường, tiết kiệm tí tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lưu Toàn Phúc lau miệng:
"Hai hôm rồi ta trở về vẽ phác họa, đánh giá xem, nếu không xuống nước thì chắc sẽ làm được thôi, mấy đồ đệ kia của ta đã đang làm rồi, trước thời điểm Hạ Chí hẳn là có thể làm xong một con thuyền."
Lương Cừ vui mừng:
"Vậy phải làm phiền Phúc thúc để tâm nhiều hơn rồi."
Lưu Toàn Phúc gật đầu, tuy nhiên vẫn cảm thấy quái dị:
"Đông gia, thuyền này chế tạo ra cũng không để chở người, vậy đến cùng có tác dụng gì vậy? Ngài có thể tiết lộ cho ta được không, trong lòng ta còn có tính toán."
"Aiz, Phúc thúc à, thật không dám giấu, ta ấy mà, có quen biết một đại nhân vật ở bên ngoài, hắn có sở thích sưu tầm, đặc biệt rất thích thuyền, càng tinh xảo càng thích, càng nhiều cột buồm càng thích.
Nhưng thuyền càng to thì càng tốn tiền, cũng không thể đặt ở trong nhà được, chỉ có thể làm nhỏ một chút, bày trong nhà ngắm, cũng gọi là thoải mái, cho nên có dùng được hay không không quan trọng, chỉ cần đẹp mắt là được! Tuy nhiên cũng không thể làm quá mềm, bóp cái đã vỡ ra, như vậy không được"
Lưu Toàn Phúc bừng tỉnh.
Nhà quyền quý ấy mà, có thích gì cũng là chuyện bình thường, một gốc san hô của người ta thôi cũng phải hơn ngàn lượng bạc, triều đại trước còn có Hoàng Đế thích làm thợ mộc đấy.
Đã biết rõ ràng công dụng, trong lòng Lưu Toàn Phúc cũng tự có tính toán.
"Được, ngài đã nói vậy thì trong lòng ta cũng có dự tính rồi! Sau khi trở về sẽ thay đổi bản vẽ, bảo đảm trước Hạ Chí sẽ làm ra một chiếc lâu thuyền cỡ nhỏ tầm 7-8 mét cho đông gia!"
"Ta vẫn luôn tin tưởng vào tay nghề của Phúc thúc, cả thị trấn Nghĩa Hưng này nhiều người như vậy, có nhà ai xây nhà mà không mời ngài xem trước đâu?"
Lưu Toàn Phúc liên tục xua tay:
"Ha ha, đều là hư danh, là hư danh thôi"
Hàn huyên với Lưu Toàn Phúc một lúc, Lương Cừ lại chuyển bàn ghế đến bên cạnh mấy thợ hồ xếp gạch trong hồ.
"A Tuyền, A Kim, hôm qua các ngươi xin nghỉ phép đi đo đạc ruộng đồng thế nào rồi, có manh mối gì không"
A Tuyền đặt bát đũa trong tay xuống, thở dài một hơi.
"Vẻ mặt của ngươi là thế nào đây, có chuyện gì xảy ra à?".
Vốn Lương Cừ chỉ muốn thông qua mấy người này xem xem Huyện lệnh định làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ này thì có vẻ không đúng lắm.
A Kim ở bên cạnh nói:
"Đo đạc ruộng thì đúng là có đo, nhưng bên trên căn bản không có ý định phân chia lại, chỉ là để những người trốn thuế trước đây giao nộp bổ sung thôi, phải nộp vào kho quan, hơn nữa, ta còn tận mắt nhìn thấy, có ruộng của mấy lão gia còn chưa đo xong!"
Lời này vừa nói ra, mấy người xung quanh cũng nói thêm vào.
"Lần đo ruộng này chẳng khác gì không đo, căn bản không liên quan gì đến chúng ta cả"
"Còn tưởng rẳng có thể trả lại cho ta phần ruộng ở đầu đông kia nữa cơ, kết quả chỉ có cái rắm"
"Ngươi nghĩ lão gia nào cũng như Lương gia sao? Phi, mười kẻ thì chín kẻ ăn không nhả xương! Còn có một kẻ thì suồng sã ôm tiểu thiếp nữa kìa!"
"Nào nào nào, cũng không thể nói như thế được". Lương Cừ vội vàng ngắt lời.
Còn nói tiếp nữa sẽ không thích hợp.
Mọi người đều im lặng.
"Theo như lời các ngươi nói thì việc này chỉ là để những tên lưu manh kia phải nhả gạo ra thôi sao? Vậy cũng chẳng có bao nhiêu?". Lương Cừ hỏi.
"Ai mà biết được, có khi có tí gạo thôi Huyện lệnh cũng thấy thích."
"Không thể nói như vậy được, ít nhất chuyện sửa đường là có thật, rất nhiều người không có cơm ăn đều đi làm cả"
"Aiz, giá gạo càng ngày càng đắt, năm ngoái mới 7-8 văn 1 cân, giờ đã tăng tới 17-18 văn rồi, một đấu gạo giá 3 đồng, với cái giá này ai mà ăn nổi? Ta cũng sắp không ăn nổi nữa rồi"
Lương Cừ không hiểu:
"Không phải đã chuyển từ nơi khác đến rồi sao? Sao giá gạo còn đắt như vậy?"
"Đông gia, ngài cứ nói đùa, gạo cứu tế kia sao có thể đủ ăn được, chỉ là giải tỏa việc cấp bách trước mắt thôi, năm nay trước thời điểm gieo trồng vụ mới, ta đoán rằng giá gạo sẽ không giảm xuống"
"Nếu như không có gạo cứu tế, nói không chừng giá gạo còn lên tới 23-24 văn 1 cân, giờ cũng coi như tốt lắm rồi."
Mọi người nghe vậy đều thở dài.
A Kim uống nốt ngụm cháo cuối cùng rồi đặt bát đũa xuống:
"Ta nghe người ta nói, Huyện lệnh mới muốn tổ chức một cuộc đua thuyền, các nơi đều có thể tham gia, thắng sẽ có tiền cầm về!"
"Bày trò, làm ruộng còn không kịp, thời gian đâu mà đi đua thuyền?"
"Cũng đúng, tuy nhiên ta nghe Nhị tẩu tử nhà hàng xóm sát vách nói, nha phủ đã chuẩn bị được tương đối rồi, ngày mai Huyện lệnh mới sẽ 'Đâu Thanh Long', đốt ba ngọn lửa"
(Đâu Thanh Long là gì, chương sau sẽ giải thích)