Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 273 - Chương 273: Hòa Thượng Gầy (2)

Chương 273: Hòa thượng gầy (2) Chương 273: Hòa thượng gầy (2)

Tiếp đó, hắn ném hai viên đá xuống, đá chìm thẳng xuống đáy nước.

"Mạch Trầm như ném đá vào nước, chìm xuống dưới đáy, ngươi muốn tìm nó thì phải ấn vào trong gân cốt mới tìm ra được."

Y sư duỗi ngón tay vào trong nước, ấn lên hai cục đá dưới đáy nước.

"Khi mất máu sẽ có biểu hiện trống rỗng, ấy là tình trạng mạch khâu, nếu tay trái xuất hiện mạch khâu, vậy có nghĩa là tim mất máu, tay phải mà xuất hiện mạch khâu, vậy có nghĩa là âm khí bị tổn hại. Mạch khâu mà đi vào gan mật, gan không trữ được máu.

Mỗi trường hợp đều có phương thức trị liệu khác nhau, ngươi là Võ Giả, ngày sau khi chiến đấu bị thụ thương phải chú ý nhiều hơn, cho dù là Võ Giả, huyết dịch cũng là căn bản, mất máu quá nhiều vẫn cố sống sót được một hồi nhưng sẽ không quá lâu"

Lương Cừ gật đầu.

Hắn đã học được tương đối kỹ năng bó xương, nối xương và nhận biết thảo dược, bệnh nhân qua tay hắn cũng phải mười mấy người, giờ đã bắt đầu học xem mạch tượng.

Một ngày một canh giờ cũng không tốn nhiều thời gian, nhưng những thứ học được đều rất quý giá. ...

Đêm đến.

Lương Cừ theo thường lệ đi tuần tra trên sông, hắn thu dọn xong đồ đạc, lại tiện tay cầm mấy cái bánh bao nhân thịt từ trong bếp theo.

Giết Tinh quái xong sẽ có thịt cá để ăn, Lương Cừ không dùng đến những thứ này, tuy nhiên trên đường đi thường xuyên gặp phải khất cái, tiện tay cho bọn họ luôn.

Ban đầu nếu không có Trần thúc, đừng nói đến việc nổi bật hơn người, có khả năng đã chết đói vào một buổi tối nào đó rồi.

Cảm giác đói muốn chết kia quả thực rất khó chịu.

Lương Cừ không có tâm nguyện gì lớn, không làm được việc cắt thịt để tiếp tế cho người khác, nhưng cũng không muốn thấy trước mặt mình có người giống mình trước đây, chậm rãi chờ chết.

Hắn nay có thể coi là tầng lớp sống dựa vào tiền lợi tức, mấy cái bánh cũng chẳng khác gì hạt cát trong sa mạc.

Đồ đạc đều đã mang theo, Lương Cừ đóng cửa lại rồi đi chèo thuyền ra khơi.

Đến nửa đêm, Lương Cừ lại kiếm được bốn tiểu công, tổng cộng đã có bảy tiểu công, có thể đổi được chín quả mào gà, rồi lại tiện tay cầm lấy một quyển sổ giới thiệu về dòng sông.

Sổ không tốn tiểu công, được nhận miễn phí, vì thế Lương Cừ vẫn còn thừa lại một tiểu công.

Hắn đốt một ngọn nến ở đầu thuyền, dưới ánh nến yếu ớt, Lương Cừ vừa gặm quả vừa xem.

Toàn bộ Đại Thuận có ba con sông lớn, trong đó sông Giang Hoài là con sông lớn nhất, nhánh sông dưới hạ du dầy đặc như lông vũ, trải dài khắp nơi.

Xen kẽ giữa những nhánh sông là vùng đất cực kỳ phì nhiêu, vì thế toàn bộ khu vực Giang Hoài có thể nói là nơi có mật độ nhân khẩu tập trung nhất của Đại Thuận.

Vùng sông nước Giang Hoài là một vùng sông ngòi gần với biển, nơi hẹp nhất xuyên qua vùng trung tâm cũng phải cách cả vạn dặm.

Lương Cừ lần đầu tiên thấy miêu tả cụ thể như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Khu vực này quá lớn, đừng nói là Giao Long, có là Chân Long hắn cũng không thấy có gì lạ.

Không ai biết rõ chiều dài toàn bộ sông Giang Hoài, ngay cả Hà Bạc Sở cũng chỉ biết đầu nguồn của nó cùng hai con sông khác đều là ở vùng Đại Tuyết Sơn.

Ấy là ngọn núi cao nhất trên thế giới này, tất cả tuyết đều sinh ra từ đó, là ngọn núi tuyết ngàn năm vạn năm vĩnh viễn không thay đổi.

Gió tuyết đi về phía Nam liền biến thành nước, chảy vào sông, là một khu vực đầy sự thần bí và khủng bố.

Rất ít người vào đó, mà cũng rất ít người ra được.

(Chú thích: Đây là truyền thuyết dân gian, cũng không có chứng cứ xác thực, theo Công bộ nghiên cứu phát hiện, tuyết chính là do hơi nước ở không trung gặp lạnh mà thành, cũng không phải từ Đại Tuyết Sơn)

Lương Cừ:

"..."

Công bộ này cũng khá lợi hại đấy nhỉ.

Lương Cừ nhìn sơ qua một lần, thấy sắc trời đã tối liền cất sổ vào trong ngực, chèo thuyền dừng ở vị trí neo đậu của mình xong liền chuẩn bị về ngủ một giấc.

"Thí chủ, xin dừng bước!"

Thanh âm trầm thấp, hơi khàn nhưng rất có lực xuyên thấu.

Lương Cừ quay đầu lại nhìn, phía sau lưng, một lão hòa thượng không biết từ đâu xuất hiện.

Lão hòa thượng rất gầy, gầy đến mức trơ cả xương, làn da nhăn nheo đầy nếp nhăn dán trên trán, gần như để lộ ra cả xương, nhưng hắn lại rất cao, cao hơn nửa cái đầu so với Lương Cừ.

Hắn mặc áo cà sa, trong tay cầm một chiếc bát cũ, trông giống khất cái hơn là hòa thượng.

Hình tượng quỷ dị như vậy lại đi trên đường vào ban đêm, không khéo có thể doạ khóc trẻ nhỏ ra ngoài chơi đùa.

Lương Cừ sờ trên người, hắn không mang theo tiền, bánh bao nhân thịt trên đường đi cũng đã phát sạch rồi.

"Đại sư, thật có lỗi, trên người ta không mang tiền cũng không có đồ ăn, ngươi nếu nguyện ý có thể chờ đến ngày mai, ta vẫn sẽ đi qua con đường này, mang cho ngươi hai cái bánh bao chay"

Lão hòa thượng lắc đầu:

"Thí chủ, lão nạp không hóa duyên"

Không hóa duyên?

Lương Cừ chau mày, âm thầm đề phòng.

Lão hòa thượng cúi người hành lễ:

"Thí chủ đã có sư phụ chưa? Nếu chưa, liệu có nguyện ý làm đệ tử của lão nạp không?"

Bình Luận (0)
Comment