Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 274 - Chương 274: Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh (1)

Chương 274: Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh (1) Chương 274: Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh (1)

Mây mù tan biến, ánh trăng chiếu xuống giữa những căn nhà, tạo thành một lớp ánh sáng trắng nhạt.

Gió đêm hơi lạnh, lão hòa thượng khoác áo cà sa đứng bất động trong bóng tối của căn nhà, bộ quần áo đã giặt đến mức trắng bệch của hắn tung bay trong gió.

Lương Cừ cũng không vì lời nói của lão hòa thương mà buông lỏng cảnh giác.

Đêm hôm khuya khoắt, ngoại trừ đại tửu lâu, đại tiền trang, thì dân chúng bình thường sớm đã nằm xuống nghỉ ngơi rồi, đến cả khất cái cũng sẽ không chọn thời điểm này để đi ăn xin.

Vậy mà đột nhiên lại đâu ra một lão hòa thượng muốn thu nhận đồ đệ, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quặc.

Còn nữa, hắn căn bản không nhìn ra khí cơ của lão hòa thượng trước mặt này, 99% là cao thủ.

Lương Cừ suy nghĩ một phen rồi thận trọng nói:

"Vì sao đại sư lại muốn nhận ta làm đồ đệ?"

"Vạn pháp duyên sinh, giai hệ duyên phân"

(Theo Kinh Phật: Mọi sự vật, vạn pháp trên thế gian đều do các nhân duyên hội họp mà thành; Sự vật, vạn pháp sẽ biến diệt khi nhân duyên tan rã)

Lão hòa thượng lần tràng hạt, nhìn Lương Cừ chăm chú, đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong trẻo như mắt trẻ em, không đục vàng như mắt của những cụ ông vùng thôn quê.

"Thí chủ có gân rồng hổ cốt, lão nạp có một pháp môn, tên là 'Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh', nếu người thường tu luyện thì chỉ là công pháp thượng thừa, nhưng nếu thí chủ tu luyện, ấy chính là công pháp tuyệt đỉnh.

Lão nạp thấy ngươi còn chưa nhược quán, tu luyện theo công pháp này thì chỉ trong vòng 30 năm tất sẽ đạt cảnh giới Trăn Tượng, có hy vọng đạt được quả vị A La Hán, cũng chính là cảnh giới Võ Thánh mà người bình thường hay nói"

(Quả vị A La Hán là thước đo giúp một người có thể đánh giá được quá trình tu tập được ở mức độ nào. Thước đo này được đánh giá dựa trên việc tu sĩ ấy đã diệt trừ được bao nhiêu Kiết sử - phiền não, chướng ngại trong nội tâm ý thức con người, là những thứ khiến cho con người rơi vào vòng luân hồi không thể giải thoát.

Sơ quả: là quả vị đầu tiên, ở quả vị này thì người tu tập vẫn còn nhập lưu vào trong vòng luân hồi, tái sinh không quá bảy lần, và trong mỗi lần tái sinh thì đều được tọa vào những cõi lành chứ không bị đọa vào 4 khổ cảnh.

Nhị quả: là những tu sĩ đạt được sơ quả và loại bỏ được thêm hai kiết sử kế tiếp là Sân và Si. Người tu đến bậc này vẫn nhập lưu vào luân hồi nhưng chỉ tái sinh đúng một lần.

Tam quả: tu sĩ loại bỏ được năm Kiết sử như Nhị quả, hữu học hơn hai quả vị trên và sẽ không ở lại cõi người nữa, mà sẽ hóa sanh vào cõi tịnh cư sắc giới và Niết bàn tại đó.

Tứ quả hay chính là quả vị A La Hán: là cấp cuối cùng cần đạt được. Những vị Thánh đạt đến quả này đã loại bỏ được hoàn toàn 10 kiết sử, hoàn toàn giác ngộ không còn nằm trong vòng luân hồi nữa mà sẽ đạt Niết Bàn. )

Lương Cừ không nói gì.

Lão hòa thượng đúng là biết nói quá, vừa mở miệng là 30 năm đạt cảnh giới Trăn Tượng, có hi vọng trở thành Võ Thánh, làm như là rau cải trắng không bằng?

Theo như chuyện xưa, ít cũng phải rơi xuống vách núi mới gặp được lão gia gia, rồi tập được võ công tuyệt thế.

Đến ta thì không cần phải rơi xuống vực mà chỉ cần đi trên đường cũng đụng phải?

Nhưng Lương Cừ cũng không ngờ chỉ liếc mắt nhìn qua đã nhìn ra hắn có Võ cốt, là một cao thủ giỏi mạnh miệng nhưng không dễ đắc tội.

Lương Cừ uyển chuyển từ chối:

"Lương Cừ đã có sư phụ, không được bái người khác nữa, hơn nữa là độc đinh ba đời cho nên cũng không có ý nguyện xuất gia làm tăng, e là khiến đại sư phải thất vọng rồi."

Lão hoà thượng rũ mắt, lẳng lặng lần tràng hạt.

Gió đêm thổi từng cơn, tĩnh mịch không một tiếng động.

Thấy lão hòa thượng không nói gì, Lương Cừ hơi bất an.

"Nếu đã như vậy...". Lão hòa thường chậm rãi ngẩng đầu lên:

"Lão nạp cũng không cưỡng cầu, chỉ là lão nạp một đường từ phương xa tới đây, đã hai ngày chưa ăn gì, không biết lão nạp có thể quấy rầy thí chủ một phen, xin bố thí một bữa cơm chay không?"

Lương Cừ ngẩn người.

Nói thật, hắn không quá nguyện ý.

Lão hòa thượng này quá kì quái, nhưng cũng đã nói đến mức này rồi, không đáp ứng cũng không hay.

"Cũng không có gì là không thể, mời đại sư theo ta"

Lão tăng khom người:

"Đa tạ thí chủ"

Lương Cừ thở dài trong lòng, cất bước đi nghiêng phía trước, bảo đảm khóe mắt có thể nhìn thấy động tác của lão hòa thượng, dẫn theo hắn mở cửa phòng bên hông, đi vào nhà bếp.

Trong nhà bếp có một cái bàn nhỏ, Lương Cừ chuyển một cái ghế gập nhỏ tới cho lão hòa thượng ngồi xuống.

"Đại sư ngồi đi, ta đi chuẩn bị một chút"

"Thiện tai"

Lương Cừ lục lọi ngăn tủ, tìm được một ít rau xanh và gia vị, nhóm lửa nấu cơm.

Đã là nửa đêm, đại nương nấu cơm đã sớm về nhà đi ngủ, nếu muốn mời lão hòa thượng một bữa thì chỉ có thể tự hắn vào bếp.

Nhắc tới thì đây vẫn là lần đầu tiên Lương Cừ nhóm lửa nấu cơm từ khi đến thế giới này, trước khi thuê đầu bếp, hắn đều ăn ở bên ngoài hoặc ở Võ quán.

Bởi chưa bao giờ dùng qua bếp lò cổ, có chút không quen, tuy nhiên cũng không có gì đáng ngại.

Lương Cừ cho thêm nước, đậy kín nắp, quay đầu lại thoáng nhìn thấy lão hòa thượng đang cầm một tấm ván gỗ, nhặt cục than củi viết chữ lên đó.

Tầm ván gỗ dường như là phế liệu còn sót lại khi làm cửa phòng, không biết lão hòa thượng cầm lên từ lúc nào.

Lương Cừ cũng không dám nhìn kỹ bên trên viết gì, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chờ nấu xong nồi cháo liền múc ra một bát rồi bưng lên.

"Đa tạ thí chú"

Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, sau khi cảm tạ liền một tay đón lấy bát cháo, một tay đưa tấm ván gỗ cho Lương Cừ.

"Đại sư, đây là..."

"Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh"

Lương Cừ nhíu mày, không nhận lấy.

"Ta đã nói là ta có sư phụ rồi"

Da mặt khô quắt của lão hòa thượng khẽ run, dán sát vào xương, cố gắng nặn ra một nụ cười:

"Không cần phải bái sư, coi như là thù lao cho bữa cơm chay"

Bình Luận (0)
Comment