Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 277 - Chương 277: Vì Giết Người Mà Đến (2)

Chương 277: Vì giết người mà đến (2) Chương 277: Vì giết người mà đến (2)

Lương Cừ bật cười, cứ tưởng là chuyện gì nghiêm trọng.

Nhắc tới cũng kỳ quái, nhiều nơi ở vùng Giang Hoài, Phật giáo rất thịnh vượng, chùa miếu đông đảo, rất nhiều người tin vào thứ này, nhưng nếu để cho chùa miếu xây ở lân cận thì lại nhất định không chịu.

Nguyên nhân lớn nhất chính là vì cái gọi là 'Dương khí', bọn họ tin rằng nếu ở lân cận có miếu hòa thượng, sẽ dẫn đến trong nhà khó sinh con trai, hoặc là nam đinh trong nhà dễ xảy ra chuyện.

Tuy nhiên Lương Cừ lại không tin chuyện này.

Mà dù cho có là thật, hắn có Trạch Đỉnh trên người, thứ đồ chơi này còn có thể xông tới trước mặt Trạch Đỉnh nữa sao?

Cũng không nhìn xem trên mặt Đỉnh khắc ai sao, ngay cả Thích Cà Mâu Ni đến cũng không làm được gì đâu.

Ăn xong điểm tâm, Lương Cừ luyện Huyết một lần trong tĩnh thất, sau đó nhanh chóng chạy tới chuồng ngựa dẫn Xích Sơn ra.

Hôm nay chính là thời điểm Huyện lệnh mới 'Đâu Thanh Long', buổi chiều hắn còn phải đến thư viện tiếp nhận khảo thí của Huyện lệnh mới, không thể không trình diện được.

Nhân tiện cũng mở mang tầm mắt luôn, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Huyện lệnh mới nhậm chức.

Lương Cừ để Xích Sơn ở trong chuồng ngựa của Võ quán rồi đi bộ đến trước cửa nha môn.

Nơi đây sớm đã có bách tính tới xem náo nhiệt vây kín, phía trên mặt tường mới quét vôi của huyện nha còn toả mùi vôi đặc biệt.

Lương Cừ trà trộn vào trong đám đông, không biết Huyện lệnh mới sẽ đến từ đâu, đi theo mọi người cùng xem náo nhiệt.

Giờ Thìn ba khắc vừa đến, giữa đám đông xuất hiện âm thanh xôn xao.

"Đến rồi, đến rồi, Huyện lão gia đến rồi!"

"Ở đâu?"

"Phía Đông!"

"Ai nha, nhìn bên kia kìa! Thấy cỗ xe ngựa kia không!"

Lương Cừ nghe vậy nhìn qua, chỉ thấy một cỗ xe ngựa nhanh chóng đi tới từ trên đường, không phải là cỗ xe ngựa khổng lồ hắn nhìn thấy hôm trước mà chỉ có kích cỡ thông thường, kéo theo thùng xe nhỏ, không lâu sau đã dừng lại ở trước cửa nha môn.

Rèm xe được cuốn lên, một nam tử trung niên mặc thường phục vén vạt áo lên, bước xuống khỏi xe ngựa.

Tướng mạo thật là tốt!

Áo choàng gấm hoa màu xanh biếc viền vàng, từng sợi tóc đen bóng như được bôi dầu, ngay cả mấy sợi râu dưới cằm cũng mềm mại lắc lư, là một bộ râu đẹp đích thực.

Mỗi một bước chân đều thư thả, phóng khoáng, khí phách, khác hẳn với nông phu thôn dã.

Chỉ mấy bước thôi mà người dân vây xem cũng sinh lòng hảo cảm.

"Huyện lệnh! Ấy chính là Huyện lệnh mới"

"Diện mạo tuấn tú ghê!"

"Mái tóc kia sao có thể đen như vậy được nhỉ? Cứ như được bôi dầu ấy"

Lại nghĩ tới việc đi hỗ trợ sửa đường là có cơm ăn, cho dù việc đo ruộng có phần qua loa nhưng trong lòng bách tính vẫn được gán danh quan tốt.

Nghi trượng và sai dịch của nha môn đã đợi từ lâu.

(Nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa)

Giản Trung Nghĩa vẫn giữ vẻ cung kính, tiếp nhận đại ấn Huyện lệnh từ trong tay sai dịch.

Ngoài ra còn bày biện đồ lễ, Giản Trung Nghĩa ở trước Nghi môn tế bái Thần linh canh cửa, sau đó mới đi vào bên trong qua cửa chính.

Chờ đến khi ra ngoài, đã đổi thành một thân triều phục.

Tất cả nhân viên chấp sự trong nha môn như phó quan, thư lại, sai dịch đều căn cứ theo phẩm cấp mà đứng vào vị trí của mình.

Bọn họ hùng dũng đi theo sau lưng Giản Trung Nghĩa, tuần sát một vòng quanh nha môn.

"Nhìn thấy chưa, về sau con cũng phải chăm chỉ học hành, trở thành đại quan như Giản Huyện lệnh!"

"Giản Huyện lệnh quả nhiên có phong thái, ta đi qua nhiều huyện như vậy rồi mà chưa thấy ai có phong độ Huyện lão gia như thế!"

Sau khi đi một vòng xong, Giản Trung Nghĩa mặc một thân quan phục, quỳ về hướng Bắc.

"Vi thần nhận được Thánh ân, trở thành Huyện lệnh, không dám lười biếng, nhất định sẽ cần cù làm tốt chức trách, quản lý công việc trong huyện, tạo phúc cho bách tính, khiến nơi đây phồn vinh hưng thịnh, lấy đó để đền đáp lại ân trạch của Thánh Thượng!"

"Tốt!"

"Huyện Bình Dương chúng ta có Thanh Thiên rồi!"

"Nên như thế, nên như thế!"

Bách tính lớn tiếng khen hay, tiếng vỗ tay không ngừng.

Sai dịch gõ mõ.

Lần thứ nhất gõ bảy tiếng, là 'Làm vua khó, làm thần không dễ'.

Lần thứ hai gõ năm tiếng, là 'Nhân nghĩa lễ trí tín'.

(Nhân nghĩa lễ trí tín: Nhân hậu, chính nghĩa, lễ phép, trí tuệ, uy tín)

Lần thứ ba gõ ba tiếng, là 'Thanh thận cần' bên trên tấm biển ở chính đường nha môn.

(Thanh thận cần: Thanh liêm, cẩn thận, cần mẫn)

Kết thúc ba tiếng gõ mõ, lại gõ tới trống lớn.

Lần thứ nhất là đánh ba hồi trống, biểu thị 'Phụng thánh mệnh'.

Lần thứ hai là đánh bốn hồi trống, biểu thị 'Khấu tạ Hoàng ân'

Toàn bộ quy trình được diễn ra một cách trang nghiêm, trang trọng.

Chẳng trách có nhiều người thích thực hiện những nghi thức phức tạp như vậy.

Lương Cừ sờ cằm suy nghĩ.

Cả quá trình, Huyện lệnh đều lộ vẻ uy vũ bất phàm, nhất là Giản Trung Nghĩa lại có bề ngoài không tệ.

Tiếp theo đó, Giản Trung nghĩa dẫn theo người trong nha môn đi về phía miếu Thành Hoàng.

Đám đông rầm rộ đi theo Huyện lệnh.

Lương Cừ không hứng thú lắm nên cũng không đi theo.

Sau khi bái xong Thần Thành Hoàng, Giản Trung Nghĩa sẽ tới thư viện ra đề khảo thí.

Còn nhiều cơ hội để gặp mặt.

Bình Luận (0)
Comment