"Khụ, khụ, khụ"
Lương Cừ bị sặc nước trà, ho khan liên tục, phải hít sâu hai cái mới dừng lại được.
Hắn đánh giá lão hòa thượng trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Trăn Tượng?
Chính là Trăn Tượng mà có thể trấn giữ một châu một phủ, được coi như tướng quân sao?
Đỉnh đến vậy sao?
Lão hòa thượng mặt mang ý cười:
"Thế nào, có muốn bái lão nạp làm sư phụ không?"
"Không được, không được, đại sư, uống trà, uống trà đi"
Lương Cừ cười ha ha, vẫn cự tuyệt như trước, tựa lưng vào ghế, thay đổi thành tư thế ngồi thoải mái hơn để trò chuyện.
Hắn xem như đã nhìn ra, lão hòa thượng này rất dễ nói chuyện, chỉ là dáng vẻ có phần dọa người mà thôi, tuy nhiên, hắn quả thực không có ý định xuất gia làm tăng sư.
"Ha ha, lão nạp quả thật chưa từng nhìn lầm người, tâm tính của thí chủ sẽ không vì quyền thế, vật bên ngoài mà thay đổi"
Lão hòa thượng tán thưởng một câu.
Lương Cừ gãi lông mày:
"Đại sư, ngươi đã lợi hại như vậy rồi, còn đến chỗ huyện thành nhỏ này của chúng ta làm gì vậy? Xung quanh huyện Bình Dương cũng không có chùa miếu lớn gì để giao lưu, chỉ có một cái miếu duy nhất đã đổ nát từ vài thập niên trước, nay chỉ còn là một mảnh tường đổ mà thôi"
Lão hòa thượng cũng không che giấu ý định của mình:
"Vì giết người mà đến"
Mi tâm Lương Cừ nảy lên một cái.
Không nói tới việc một hòa thượng giết người là trái với thường thức, có thể để cho một cường giả cảnh giới Trăn Tượng từ ngàn dặm xa xôi chạy tới giết người, vậy người kia không phải cũng có cảnh giới Trăn Tượng đấy chứ?
Một huyện thành nho nhỏ, không chỉ có sáu người có cảnh giới Thú Hổ mà còn có hai người có cảnh giới Trăn Tượng?
Một huyện thành nho nhỏ mà có thể khủng bố đến vậy sao? Đại năng tụ tập cùng một chỗ như vậy, có để cho người khác an ổn mà sinh sống nữa không?
Dường như nhìn ra sự tò mò mãnh liệt của Lương Cừ, lão hòa thượng nói thẳng:
"Không khủng bố như ngươi nghĩ đâu, chỉ là mấy tên tà tăng đến từ Đại Tuyết Sơn mà thôi.
Ta đi tới vùng đất Ung Châu, thấy bọn chúng bắt người làm gia súc, luyện chế thi thể thành vàng, gian dâm thành tính, từng đánh một trận với bọn chúng.
Kẻ cầm đầu lợi hại nhất đã đền tội rồi, còn sót lại hai tên may mắn chạy thoát, chờ sau khi truy đuổi đến Thanh Châu thì chỉ còn lại một người, ta tuy cũng bị thương, đan điền bị hủy, nhưng hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
Sau đó, đạo trưởng Cát Kiến Hồng của Lâu Quan Đài đã xem quẻ giúp lão nạp, tính ra tên kia đã rời khỏi Thanh Châu, đi tới phủ Hoài Âm, ta liền tới nơi này tìm người"
Lương Cừ gãi đầu, sao hắn càng nghe càng thấy thêm hoài nghi, có phần nghe không hiểu?
Đan điền bị phá?
Đó là nơi chứa đựng khí huyết toàn thân của Võ Giả, bị phá rồi không phải sẽ phế đi sao?
Tuy nhiên, Võ Giả ở thế giới này tu luyện chính là 'Căn nguyên', dùng 'Căn nguyên' của tự thân để tác động tới 'Căn nguyên' ngoại giới, 'Căn nguyên' của cường giả Trăn Tưởng cường đại, có lẽ có kiến giải khác.
Lương Cừ ngược lại biết về Đại Tuyết Sơn, mới nhìn qua ở trên cuốn sổ kia, ký ức vẫn còn rất rõ ràng, là đầu nguồn của sông Giang Hoài.
Rất ít người vào đó, mà cũng rất ít người ra được.
Nghe thì có vẻ như lão hòa thượng trước mắt này sát sinh là vì để bảo vệ chúng sinh, hắn giết không phải là người mà là tội nghiệt
Lương Cừ muốn tìm hiểu thêm nhưng lão hòa thượng đã ngậm miệng đả tọa, không có ý định trò chuyện tiếp nữa.
"Như vậy, trước mắt mà nói, đại sư tạm thời còn không có chỗ nào để đi đúng không?". Lương Cừ xoa tay, trên mặt lộ ra ý cười:
"Đúng lúc, căn nhà nhỏ này của ta cũng mới được xây nên không lâu, sương phòng hai bên đông tây đều đang để trống, đại sư nếu không chê, có thể ở lại nơi đây, chậm rãi tìm người"
Lão hòa thượng mặc dù có cảnh giới Trăn Tượng, Lương Cừ cũng không có ý nghĩ lợi dụng gì.
Nhưng dù sao đây vẫn là người lợi hại nhất mà hắn từng gặp qua, có thể lưu lại là tốt nhất.
Lão hòa thượng trầm tư một lúc, hắn một đường chạy đến đây, quả thật cũng không có nơi nào để nghỉ chân, làm thế nào để tìm người cũng chưa có tiến triển gì mới, chi bằng ở lại đây nghỉ ngơi.
"Được!"
Kết quả là sáng sớm hôm sau, đám thợ chạy đến làm việc liền nhìn thấy ở trong nhà có thêm một lão hòa thượng.
Một thân áo cà sa đã giặt đến trắng bệch, gầy đến mức dọa người, không giống như những hòa thượng béo mập hay gặp lúc ngày thường.
Thời điểm chào hỏi, làn da dán lên trên mặt, dọc theo xương đầu di chuyển, quá khiếp người.
Lương Cừ đến nhà bếp hô to:
"Trương đại nương, về sau nấu cơm nhớ làm nhiều thêm một phần cơm chay nhé! Đưa qua sương phòng phía Tây cho đại sư, làm nhiều một chút, lượng ăn nhiều hơn so với ta nhé"
Võ Giả cảnh giới Trăn Tượng tất nhiên có lượng ăn lớn hơn nhiều so với một tiểu Võ Giả như Lương Cừ.
Trương đại nương phụ trách nấu cơm đáp một tiếng, nhìn hai bên không có ai, lại kéo Lương Cừ vào, ở trong nhà bếp thấp giọng nói.
"Đông gia, theo lý ta không nên lắm lời, nhưng ngài là một người rất tốt, ta cũng không thể trơ mắt mà nhìn ngài phạm vào kỵ húy được"
Lương Cừ không hiểu ý:
"Sao lại nói vậy?"
"Hòa thượng này, dương khí của hắn quá vượng, Lương gia ngài là nam đinh duy nhất trong nhà, nếu như ép không được, dễ xảy ra chuyện"