Lương Cừ thu nạp khí huyết toàn thân lại, chuyển đến trong viện luyện tập thương thuật.
Gân cốt da thịt như được gọt giũa muôn ngàn lần, tựa thép được tôi luyện, cột sống như rồng lớn trong lúc chuyển động phát ra tiếng như rồng ngâm hổ gầm.
Khí huyết như giao long dưới nước, đi khắp toàn thân, toàn bộ quá trình không tản ra chút khí cơ nào, toàn bộ sức mạnh đều tập trung hết lên trên Phục Ba Thương.
Đại thương cuốn lên gió bấc, khiến cây táo đung đưa theo, lu nước gợn sóng không ngừng, chim muông đang uống nước cũng phải giật mình bay đi.
"Đan Nguyên Công..."
Lão hòa thượng chẳng biết đã đứng ở trước cửa sương phòng phía Tây từ khi nào, tay lần tràng hạt.
Hắn cùng Cát Kiến Thái – Đạo Chủ Lâu Quan Đài cũng không quen thân, nhưng lại có giao tình không cạn với bào đệ của đối phương là Cát Kiến Hồng.
Thuật xem quẻ ảnh hưởng tới sự hòa hợp của thiên địa, sử dụng quá độ sẽ làm hao tổn máu đầu tim, giảm bớt tuổi thọ.
Lão hòa thượng đi được đến phủ Hoài Âm, đủ để chứng minh quan hệ giữa hai người, đương nhiên biết được sự huyền diệu của Đan Nguyên Công.
'Đan Nguyên Công' cũng không dễ luyện, nhất là đối với Võ Giả, bởi vì công pháp lực sát thương có hạn, lại khó nhập môn.
Rất nhiều người đều hiểu lầm về công pháp, ấy chính là công pháp càng tốt thì chiến đấu chém giết sẽ càng mạnh.
Đây là cách nghĩ sai lầm, hoặc nên nói, không hoàn toàn đúng.
Đạo giáo truy cầu là đắc đạo thăng tiên, Phật môn truy cầu là chứng quả thành Phật.
Võ Giả bình thường thì truy cầu trường sinh, kéo dài hưởng lạc, những thứ này mới là mục đích cơ bản.
Đánh giết chỉ là quá trình mà không phải là kết quả, mạnh lên mới là mục đích cơ bản, quán triệt ý chí của bản thân.
'Đan Nguyên Công' chính là như thế, không truy cầu sát thương bên ngoài mà chuyên chú vào bên trong, chú trọng vào sự hoà hợp thống nhất của tinh, khí, thần, sức mạnh bên trong không bị hao mòn, khí không bị phiêu tán ra bên ngoài, trường kỳ tràn đầy, tinh lực tăng mạnh.
So với công pháp đồng cấp, công pháp này có thể nói là xuất trần, ưu điểm rất nhiều, chỉ là không đủ lực bạo phát, chém giết khá yếu.
Quan trọng nhất là khó tu luyện.
Công pháp này bước đầu phải thủ thần tĩnh tâm.
Trái tim không ổn định, tâm trí như ngựa chạy, như vượn nhảy, thần khí sẽ tán loạn ra bên ngoài.
Suy nghĩ quá nhiều sẽ khiến tinh thần rối loạn, bôn ba lao lực sẽ khiến cho khí huyết tan rã, dẫn đến khó mà giữ được trạng thái cẩn trọng.
Chính vì thế, Đại Đạo dạy người ta trước tiên dừng hết tâm niệm, tâm niệm không dừng chính là uổng công.
Nhưng dừng hết tâm niệm khó biết bao.
Rất nhiều vũ phu phần lớn đều là giữa đường xuất gia, một bước tụt lại sau thì bước nào cũng tụt lại sau. Phàm là việc gì cũng đều phải đi tranh, đi đoạt, tốn rất nhiều công phu và thời gian mới có thể tu thân dưỡng tính, lấy lại tinh thần được, lúc này cũng đã sớm tụt lại phía sau so với người cùng thế hệ, về cơ bản không làm được.
Cũng không phải vấn đề học được hay không học được, mà về cơ bản là không thích hợp.
Phải là con em thế gia có bối cảnh nhất định mới có công phu mài giũa kia, được rèn luyện từ nhỏ, có căn cơ vững chắc.
Chỉ là...
Đại thương của Lương Cừ uy vũ mạnh mẽ, khuấy động đến mức trong viện không được yên tĩnh, vô cùng uy mãnh.
"Đây không chỉ là 'Đan Nguyên Công', còn có bóng dáng của 'Bách Chiến Pháp', hai thứ kết hợp với nhau, vậy mà lại có thể hòa hợp đến thế..."
Tay lão hòa thương lần tràng hạt, không ngừng suy nghĩ, một lát sau, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia sáng.
"Thì ra là thế, thì ra là thế, nội dưỡng có thành tựu, tiến tới là ngoại vương, chuyển dùng vào thế đạo, công pháp này là Vạn Thắng sao? Hay, hay, hay lắm!"
(Theo triết lý của Trung Quốc, nhân cách của thánh nhân là nội thánh ngoại vương, nội thánh nghĩa là thành tựu tu dưỡng tâm linh, ngoại vương ám chỉ công dụng bên ngoài xã hội. Từ nội thánh mới triển khai ngoại vương)
Liễu ấm biên, tùng ảnh hạ, thụ khởi tích lương chư duyên bãi.
Tỏa tâm viên, cầm ý mã, minh nguyệt thanh phong chích thuyết trường sinh thoại.
*(Bên cạnh bóng liễu, ở dưới bóng tùng, dựng thẳng sống lưng, ý thức không bị phân tâm bởi những thứ bên ngoài
Khoá hết đi những thứ thượng vàng hạ cám trong lòng, trói chặt hết những ý niệm không ngừng phi nhanh, dưới trăng thanh gió mát chỉ bàn chuyện trường sinh. )*
Lão hoà thượng càng xem càng thấy thích.
Lương Cừ trước mắt chưa thể coi là đạt được cảnh giới cao thâm như 'Toả tâm viên, cầm ý mã' nhưng cũng đã làm được Định Thần dừng mọi tạp niệm.
Tính toán thời gian tập võ, có thể được gọi là thiên phú dị bẩm!
Trải qua mấy ngàn năm, tam giáo Nho, Phật, Đạo hợp nhất, dung hợp biến đổi lẫn nhau, rất nhiều thứ chỉ có cách nói là khác biệt, còn cảnh giới truy cầu đều giống nhau.
Rất nhiều Đại Nho tinh thông Phật pháp, Đạo pháp, không phải là chuyện gì hiếm lạ, chuyển tu càng nhẹ nhàng thành thạo hơn.
Giống như Đan Nguyên ở Đạo giáo, ở 'Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh' cũng có cảnh giới tương tự, tu luyện chẳng phải sẽ tốt hơn sao?