Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 282 - Chương 282: Đại Đạo Dạy Người Ta Trước Tiên Dừng Hết Tâm Niệm, Tâm Niệm Không Dừng Chính Là Uổng Công (2)

Chương 282: Đại Đạo dạy người ta trước tiên dừng hết tâm niệm, tâm niệm không dừng chính là uổng công (2) Chương 282: Đại Đạo dạy người ta trước tiên dừng hết tâm niệm, tâm niệm không dừng chính là uổng công (2)

"Phù, phù"

Lương Cừ hạ Phục Ba Thương xuống, khí lực tiêu hao đi rất nhiều.

Sau khi 'Vạn Thắng Bão Nguyên' đạt tới cảnh giới Định Thần, cảm giác chiêu thức được đánh ra cũng hoàn toàn khác biệt.

Sức mạnh bên trong không bị hao mòn, khí không phiêu tán ra bên ngoài, có thể phóng thích một cách tự nhiên, không chút lãng phí.

Toàn bộ mười phần lực đánh lên trên người địch nhân, uy lực của quyền cước vũ khí tất nhiên cũng được tăng nhiều.

Thậm chí, dưới sự thúc phát 'Vạn Thắng Bão Nguyên', độ chuyên chú của hắn cũng được tăng mạnh, toàn lực luyện tập không cảm giác được thời gian trôi đi.

"Võ công của thí chú rất tốt, không biết công pháp này tên là gì?"

"Đại sư?"

Lương Cừ nghe tiếng nhìn qua, lúc này mới phát hiện ra lão hòa thượng đã quay lại, dường như vẫn luôn xem mình luyện công.

Hắn đứng thẳng người lên, cười nói:

"Công pháp này tên là 'Vạn Thắng Bão Nguyên', là sư phụ ta dạy cho ta"

Không có gì phải kiêng kị.

Bất kỳ công pháp nào cũng đều có lộ tuyến vận hành cực kỳ phức tạp, nếu chỉ dựa vào việc quan sát, tuyệt đối sẽ không nhìn ra được gì.

Hệ thống kinh mạch rất yếu ớt, nếu chỉ trông mèo mà muốn vẽ hổ, mạo muội bắt chước sẽ dễ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.

Chưa kể là chính bản thân Lương Cừ mời đối phương ở lại, nếu hắn muốn giấu diếm cũng sẽ không ở trong sân luyện công.

"Vạn Thắng Bão Nguyên, chẳng trách, chẳng trách, quả nhiên có phong thái của Đại Hoàng Võ Đế". Lão hòa thượng cảm khái một câu, tiếp đó lời nói lập tức xoay chuyển:

"Tiếc thay, công pháp này cũng là công pháp thượng giai, nhưng xét về độ phù hợp vẫn không bằng 'Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh' mà ta cho ngươi, nếu như có thể cùng lúc tu luyện cả hai công pháp, vậy sẽ càng tuyệt diệu"

"Đại sư cứ nói đùa, người bình thường làm gì có kỳ ngộ tập được môn võ công phù hợp mười phần với bản thân mình, trong trăm vạn cũng không có một, có được công pháp thượng giai là ta đã thỏa mãn rồi"

Lão hòa thượng chắp tay trước ngực:

"'Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh' có chỗ nào không hiểu không?"

Ánh mắt Lương Cừ lóe lên, lão hòa thượng đổi tính rồi à?

Hắn bước nhanh về phía trước:

"Đại sư muốn dạy ta sao?"

"Bái ta làm sư phụ, sẽ được truyền thụ chân nghĩa"

"Làm đệ tử trên danh nghĩa được không, ta gọi ngươi là thầy"

"Đệ tử trên danh nghĩa không được chân truyền"

"Thế bỏ đi". Lương Cừ khoát tay:

"Ta không muốn làm hòa thượng, cũng không muốn vân du tứ phương, ta thích ăn thịt, tương lai còn muốn cưới một cô vợ xinh đẹp"

Lão hòa thượng suy nghĩ một lúc lâu:

"Ngươi gia nhập chúng ta, vẫn có thể làm những việc đó"

Lương Cừ liếc mắt nhìn:

"Đại sư, ngươi nghiêm túc đấy hả?"

"Pháp ấn do chư Phật truyền lại không phải nhận được từ người khác mà vốn có trong tất cả chúng sinh, tự ta quan sát và điều chỉnh tâm ta, nào liên quan gì đến người khác?"

Lương Cừ gãi đầu, hai ngày nay hắn đều đọc sách, không phải không thu hoạch được gì, đại khái có thể hiểu được ý nghĩa của câu này.

Đây là một điển cố liên quan tới Nhị Tổ, ý muốn nói rằng, Phật pháp không phải là cầu được từ người khác, chỉ cần không ngừng quan sát và điều chỉnh tâm mình là được, không cần quan tâm quá nhiều đến giới luật.

Rượt thịt đi qua ruột, Phật Tổ ở trong lòng, chính là ý này.

Gió thổi rì rào.

Lão hòa thượng đứng yên bất động.

Sát sinh, tửu sắc, ăn mặn.

Chưa từng cầm lên, nhắc gì đến việc buông xuống?

Hiểu biết hết thảy về nhân sinh trong vũ trụ, không gì không biết, không gì không hay, chẳng hề mê muội, cũng chẳng hề nhầm lẫn, trí tuệ và giác ngộ viên mãn, ấy chính là Phật.

Chưa từng thể nghiệm, sao có thể xưng là trí tuệ và giác ngộ được?

Chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

"Thế nào, muốn bái lão nạp làm sư phụ không?"

Lương Cừ vẫn lắc đầu:

"Thôi thôi, ta thật sự không có hứng thú, điểm tâm đã làm xong rồi, đại sự tới nhà bếp hâm nóng lên là được"

Làm hòa thượng quá không thú vị, về phần công pháp kia, cùng lắm thì hắn bỏ ra thêm chút công phu, đến lúc nào đó cũng có thể hiểu rõ.

Trên thế giới này lưu truyền nhiều công pháp Phật gia như vậy, người tu luyện cũng nhiều, chẳng nhẽ người nào cũng đi làm hòa thượng hết sao?

Lão hòa thượng đáp một tiếng "Được" rồi đi về phía nhà bếp.

Lương Cừ nhấc trường thương lên, lại tu luyện một hồi.

Một thợ hồ bước qua cánh cửa gỗ tiến đến vị trí hồ nước nhìn qua.

Hồ đã xây xong từ hai ngày trước, chỉ chờ nó khô cứng lại thôi.

Đập trái gõ phải một hồi, sau khi xác nhận kiên cố mới hô lên:

"Lương gia, ổn cả rồi, có thể lấy hòn đá kia ra cho nước vào được rồi đấy"

"Được, ta biết rồi"

Lương Cừ đáp lại một tiếng, nhảy vào miệng giếng.

Một khối đá cực lớn rắn chắc mượt mà đang chặn ở bên trong, bảo đảm thời điểm lát gạch đá sẽ không bị tràn nước lên, nay đã đến lúc dời nó đi.

Lương Cừ cầm Phục Ba Thương trong tay, mạnh mẽ vung trường thương ra, dùng lực khuấy động, kình lực bắn vào trung tâm, cả khối đá lớn vỡ tan, hóa thành đá vụn rơi vào bên trong mạch nước ngầm, bị cuốn về phương xa.

Nước ngầm mãnh liệt nhanh chóng dâng lên, Lương Cừ giẫm lên miệng giếng nhảy về mặt đất.

Dòng nước trong vắt nhanh chóng vọt tới mặt đất, tràn qua miệng giếng được lát gạch đá, cuối cùng bị thành hồ ở xung quanh ngăn lại, hóa thành một hồ lớn đầy nước.

Tạo hình của toàn bộ hồ nước giống như một đồng tiền, giếng nước chính là cái lỗ, chẳng qua có hình tròn.

Ngoài ra, bất kể là dưới đáy nước hay vách giếng, đều dùng gạch xanh đắp nên vô cùng tinh tế, nhìn vô cùng dễ chịu.

Thợ hồ bưng tới một chậu gỗ, đổ một lượng lớn đá cuội vào trong hồ, đồng thời lại thả mấy cây lục bình vào trong, để cây xanh tô điểm mặt nước.

Sau khi sắp xếp xong, mấy con cá màu sắc sặc sỡ bơi ra từ miệng giếng, bơi vào trong hồ, trốn dưới bộ rễ đã mọc thành bụi của đám lục bình, mở lớn miệng hô hấp.

Đến lúc này, nhà của Lương Cừ mới triệt để liên thông với sông Giang Hoài, có thể tới lui một cách tự nhiên!

Bình Luận (0)
Comment