Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 285 - Chương 285: Đạo Tặc, Nội Giáp (1)

Chương 285: Đạo tặc, Nội giáp (1) Chương 285: Đạo tặc, Nội giáp (1)

Lương Cừ bỏ tập giấy vào trong ngực, lại tiện tay nhận lấy ba Kê Quan Quả.

"Được, nếu ngươi muốn nhận thì ta sẽ ghi chép lại"

"Ghi đi"

Lý Thọ Phúc liếm liếm bút lông, đăng ký danh tính Lương Cừ cùng với thời gian, địa điểm và nội dung nhiệm vụ vào quyển sổ nhỏ.

Lương Cừ tựa vào bàn:

"Nhiệm vụ này phải đi sang Huyện khác, có thêm phụ cấp gì không?"

"Nghĩ gì đấy? Cũng không phải tới Châu Phủ khác, toàn bộ Phủ Hoài Âm đều thuộc phạm vi quản lý của Hà Bạc Sở chúng ta, đâu ra phụ cấp ngoài định mức, ngược lại nếu như hy sinh thì sẽ có trợ cấp đấy.

Đúng rồi, ngươi lần đầu tiên nhận nhiệm vụ bên ngoài, việc này còn chưa nói qua với ngươi, đừng trách lão ca nói gở, quy trình của mọi người đều giống nhau cả"

[Tinh hoa Thủy Trạch +8. 6]

Lương Cừ gặm Kê Quan Quả, lau nước bên khóe miệng:

"Lão ca, ngươi cứ nói đi, ta nghe đây"

"Thời gian bắt đầu tính từ ngày ngươi xuất phát, nếu như một ngày không có tin tức truyền về sẽ ngầm thừa nhận ngươi mất tích, nếu trong vòng mười ngày không có tin tức gì truyền về sẽ ngầm thừa nhận ngươi đã tử vong, độ khó của nhiệm vụ sẽ tăng lên từ cấp Mậu tới cấp Đinh.

Mặt khác, chỉ cần ngươi không bị Lại bộ xử phạt gì, khi làm nhiệm vụ cũng không có gì sơ suất, ba tháng sau, Hà Bạc Sở sẽ phát trợ cấp cho người nhà của ngươi.

Với chức quan của Lương lão sẽ được phát 128 lượng bạc trắng, mười mẫu ruộng tốt, ngoài ra còn được miễn thuế thêm mười năm.

Nếu ngươi có con trai, con trai sẽ được nhận chức quan, nhưng phải hạ một cấp, tương đương với Hà Trường Cửu phẩm, để ta xem xem..."

Lý Thọ Phúc giở sổ:

"Ừm? Lương lão đệ không lưu lại thông tin người thân nào sao? Nếu không lưu lại thì sẽ mặc định giao cho người thân gần nhất"

"Ấy ấy ấy, đừng". Lương Cừ vội vàng ngăn lại:

"Thông tin người thân viết sư phụ của ta đi, Dương Đông Hùng huyện Bình Dương phủ Hoài Âm"

Hắn là cô nhi, người thân gần nhất chẳng phải chính là người thúc thúc chẳng ra gì Lương Quảng Điền kia sao.

Quá dơ dáy.

"Được, để ta ghi lại cho ngươi"

Nghiêm túc thảo luận tiền trợ cấp tử vong của mình như vậy, Lương Cừ cứ cảm thấy không đúng lắm.

"Làm sao, cảm thấy kỳ quái đúng không?". Lý Thọ Phúc cười ha ha:

"Có gì kì quái đâu, mọi người đều giống nhau cả, làm ở Nha môn dễ tu hành, nhưng làm gì có chuyện mười phân vẹn mười.

Muốn sống tốt hơn người khác thì phải chịu nguy hiểm, ngươi nhìn những ngư dân kia mà xem, nửa đêm nào cũng phải ra ngoài đánh bắt cá, ngày nào mà gặp phải mưa to gió lớn, nói không chừng còn táng thân trong bụng cá.

Hơn nữa, nhà nào cũng có lu đựng nước để chữa cháy, nhưng có nhà nào cháy thật đâu, chỉ là lo trước khỏi họa thôi"

Theo lý là như vậy.

"Được, không còn việc gì nữa đúng không? Hết việc rồi thì ta trở về chuẩn bị trước, ngủ một giấc đến sáng rồi buổi trưa sẽ xuất phát"

"Không còn việc gì nữa, hôm nay sớm về nghỉ đi"

Bụp.

Lương Cừ ném đá xuống sông, lôi dây thừng buộc thuyền ra quấn vài vòng lên cọc gỗ chỗ neo đậu, xong xuôi liền nhảy lên bờ.

Tửu kỳ trước tửu quán bay phần phật không ngừng trong gió đêm.

Ngư dân đi ngang qua hô lên một tiếng, tự khắc có tiểu nhị bưng tới một bát rượu đã được hâm nóng, cầm lên trút vào miệng, rượu tiến vào trong bụng, bỏ lại ba văn tiền, để tiểu nhị tự tới lấy.

"Đại gia, ngài chắc lâu rồi không uống rượu, chỗ tiền này không đủ!"

"Sao lại không đủ? Một chén rượu ba văn tiền, ngươi lừa ai đấy?!"

Ngư dân gân cổ lên rống to.

"Rượu đã tăng giá từ lâu rồi, giá lương thực ngoài kia thành cái dạng gì rồi, còn muốn uống rượu giá rẻ nữa sao? Giờ một cân rượu là 20 văn, một bát rượu 10 văn"

"Nửa cân rượu mà đòi ta tận 10 văn tiền? Sao ngươi không đi cướp đi? Trên người gia gia chỉ còn sáu văn thôi, mẹ nhà ngươi, thích lấy gì lấy!"

"Ài, chơi xấu đúng không, người đâu, người đâu, có người ăn quịt..."

Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết đến cực điểm đột nhiên truyền ra từ trong căn nhà bên cạnh đường, khiến cho lòng người run lên.

Tiếng kêu thảm vang lên một nửa liền dừng lại, nhà nào cũng vang lên tiếng chó sủa, sau đó là tiếng người hỗn loạn, tựa như hương dân đang ngủ đều bật dậy hết cả, rồi lại có người lớn tiếng nói gì đó, ầm ĩ khắp nơi.

Lương Cừ thân là Võ Giả tai thính mắt tinh, nghe được rõ ràng hơn người bình thường một chút.

"Này! Cẩu tạp chủng, tới chỗ ta trộm gạo, cũng không xem xem Mã vương gia có mấy con mắt! Phú Quý, bắt hắn cho ta"

"Lão gia, không thở nữa, hắn chết rồi"

"Chết rồi? Mới đánh có tí mà đã chết rồi?"

"Lão gia, ngài là Võ Sư, tên khốn kiếp này sao có thể chịu được một đòn của ngài, một gậy ném ra liền đập chết hắn luôn rồi"

"Hừ, chết ngay trong viện của ta, thật mẹ nó đen đủi, khiêng đi, khiêng đi, Phú Quý, sáng mai nhớ báo một tiếng với quan phủ, đừng để người ta đổ oan cho ta"

"Vâng, lão gia"

Lương Cừ đi lên trước mấy bước, đứng trước ngõ, thấy hai người khiêng một hán tử gầy gò đi ra ngoài.

Huyết châu tụ lại thành chuỗi ướt sũng hết tóc phía sau gáy hán tử gầy gò rồi cuối cùng rơi xuống đất, lăn trên phiến đá, nhiễm lên tro bụi nhưng không vỡ, giống như từng viện đậu đỏ.

Quản gia đang khiêng thi thể thấy có người đứng đầu ngõ, đang định quát lớn để đối phương biến đi, đột nhiên nhờ ánh trăng mà thấy quan phục màu xanh đen có hoa văn tường vân trên người Lương Cừ, lập tức ngậm miệng, trên mặt nở nụ cười làm lành.

"Đại gia, đừng hiểu lầm, ngài thấy đấy, là tên này nửa đêm đột nhập vào nhà người ta, không phải gian thì cũng là trộm, việc này bọn ta chiếm lý"

Lương Cừ không nói gì, chỉ là rời khỏi con ngõ.

Quản gia xoa mồ hôi lạnh trên thái dương, thở phào một hơi, suýt chút nữa tưởng rằng có quan lại muốn tới lợi dụng moi tiền.

Bình Luận (0)
Comment