Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 286 - Chương 286: Đạo Tặc, Nội Giáp (2)

Chương 286: Đạo tặc, Nội giáp (2) Chương 286: Đạo tặc, Nội giáp (2)

Tiếng chó sủa dần ngưng lại, ánh nến yếu ớt bên cửa sổ lần lượt được dập tắt.

Tiểu nhị của tửu quán nhìn trái nhìn phải, hối hận vỗ đùi:

"Ài, cái tên khốn kiếp kia đâu rồi! Còn chưa trả tiền rượu mà!"

Một, hai, ba.

Đây là người thứ ba trong tháng này.

Lương Cừ vừa đi vừa đếm thầm.

Hôm nay là ngày mùng tám tháng tư, tháng này mới chỉ trôi qua có tám ngày mà đây đã là tên trộm thứ ba hắn thấy bị đánh chết.

Đây còn là hắn nhìn thấy, số người hắn không thấy còn nhiều hơn.

Tình hình đầu năm nay chính là như vậy.

Hán tử có đủ tay đủ chân, vậy mà vẫn không tìm được việc gì để sống tạm.

Không có cơm ăn, người ta không thể cứ chờ chết như vậy được, lẽ dĩ nhiên kẻ trộm cũng nhiều lên.

Luật pháp Đại Thuận không nói chuyện nhân quyền, thời đại này còn chưa có đèn điện, nếu đụng phải người hung ác, trong lúc đốt nến thôi khéo đã bị chém thành hai nửa rồi, vậy nên hoàn toàn không cấm việc giết người.

Cho dù kẻ trộm có bị chế trụ, chủ nhà hơn nửa cũng sẽ không đi báo quan, ấn đầu xuống cho hạ nhân đánh chết, giết gà dọa khỉ.

Nạn dân đến chỉ là khởi đầu, tỉ lệ phạm tội của huyện Bình Dương tăng vọt.

Đáng tiếc, Lương Cừ chẳng làm gì được,

Chưa kể hắn không phải Huyện lệnh, dù cho có phải, cũng không có năng lực quản lý địa phương.

Không thể từ hư không biến ra gạo được.

"Trong nhà phải nuôi một con chó, con của Hắc Xỉ cũng không tệ"

Trong nhà hắn có không ít thứ đáng giá, mấy bộ y phục trong ngăn tủ đều có giá trị không nhỏ.

Bình thường ở nhà cũng chỉ có mình tiểu Mã phu trông coi, mười ba tuổi là đủ để chăm sóc ngựa rồi, nhưng nếu gặp việc gì sẽ không chống đỡ được.

Đúng lúc đầu tháng ba, Hắc Xỉ nhà Dương Sư động dục, lần trước đến xem, mấy con chó cái đều to bụng hết cả rồi.

Tính toán thời gian, đầu tháng năm là sẽ sinh con, đến lúc ấy, hắn sẽ đi chọn một con khỏe mạnh về. ...

Sáng sớm.

Hồ nước trong viện dâng lên một gợn sóng.

Nheo Béo ló đầu ra, trên đỉnh đầu nó là một chùm lục bình, đôi mắt to lanh lợi chuyển động.

"A Béo?"

Lương Cừ hạ Phục Ba Thương xuống, lau mồ hôi toát ra do luyện công lúc buổi sớm, hiếu kì không biết sáng sớm Nheo Béo tìm mình có việc gì.

Nheo Béo vung râu, ngẩng đầu lên, phun ra một nửa thanh đao gãy màu xanh thẫm lên bên cạnh hồ.

"Lại tìm được thứ gì tốt sao?"

Nheo Béo lắc đầu, liên tục thổi bong bóng trong nước.

"Ồ? Cóc đại ca của ngươi cho à?"

Từ khi phát hiện ra thông đạo Ám lưu có thể tới lui hai đầu, rồi lại bái Cóc Đại Yêu kia làm đại ca, Nheo Béo thường qua đó chơi.

Tối qua, Nheo Béo lượn lờ trong chiếc thuyền báu do Cóc ca sưu tầm, ngoài ý muốn phát hiện ra một đoạn đao nhỏ.

Ngâm trong nước lâu như vậy nhưng thân đao không hề có dấu hiệu rỉ sét, vô cùng bất phàm.

Cóc ca lại không có chút hứng thú nào với thanh đao gãy chẳng có tí mĩ cảm gì này, Nheo Béo liền tiện mồm mang về.

Lương Cừ đến bên cạnh hồ, cầm nửa thanh đao gãy lên.

"Đao này nặng ghê!"

Đao gãy rộng bằng lòng bàn tay, dày ngang nửa ngón tay, chỉ dài nửa thước, nói là đao gãy chi bằng nói là lưỡi đao thì hợp lý hơn, nhưng trọng lượng ít cũng phải 30 cân.

Vị trí đứt gãy chỉnh tề đến dị thường, tựa như cây gỗ bị người ta chặt ngang, chỉ còn lại phần đầu đao nhỏ này.

Dùng bụng ngón tay khẽ ấn xuống, làn da nhanh chóng rách ra một vết nhỏ, mơ hồ muốn chảy máu.

Vô cùng sắc bén.

Lương Cừ nhắm chuẩn lưỡi đao vào vầng mặt trời, nắng sớm chiếu rọi, thân đao hiện lên màu xanh thẫm, mơ hồ nhìn thấy điểm nhỏ màu trắng trong thân đao, cúi đầu nhìn quang ảnh phản xạ trên vách tường, giống như sóng nước màu xanh thẳm.

"Thủy trầm kim!?"

Ánh mắt Lương Cừ lập loè.

Thủy trầm kim, có giá trị ngang với hoàng kim!

Nếu như gặp phải người có nhu cầu, còn quý hơn cả hoàng kim!

Lưỡi đao nặng 30 cân trước mắt này không biết chứa bao nhiêu Thuỷ trầm kim, nhưng ít nhất hàm lượng cũng phải trên 70%

Nếu như có thể luyện lại, ít cũng phải được 200 lượng hoàng kim, tương đương với 2000 lượng bạc trắng!

Lưỡi đao lớn ngang bàn tay lại có giá trị 2000 lượng bạc trắng.

Mẹ nó, tướng quân nhà nào lại có thể dùng thanh đao đắt như vậy?

Lương Cừ chỉ cảm thấy thứ này bỏng tay, vội vàng chạy vào trong nhà dùng miếng vải đen trùm kín lại, rồi lại tìm một hộp gỗ xếp gọn vào trong.

"Làm tốt lắm, A Béo!"

Lương Cừ bước ra khỏi đình viện, không quên khen Nheo Béo một câu, sau đó cưỡi Xích Sơn chạy đến huyện Bình Dương.

Trong trạch viện nhà họ Lục, Lục Cương đang dạy bảo Học Đồ mới tới.

Lương Cừ nhìn lướt qua, là khuôn mặt mới chưa từng thấy, tuổi không lớn lắm, thân hình rất gầy.

Thấy sư đệ tới, Lục Cương phất tay, Học Đồ mới như được đại xá vội chạy đi.

"Học Đồ mới chiêu mộ, tên là Lê Uyên, thiên phú rất tốt, lần đầu dùng chùy mà đã không tệ, nhưng tính tình hấp tấp bộp chộp"

Lục Cương giải thích một câu.

Lương Cừ gật đầu, Lục sư huynh không thích nói nhiều, hơn phân nửa là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Lương sư đệ vội vàng như vậy là có việc gì quan trọng sao?"

Lương Cừ lắc lắc hộp gỗ trong tay.

Lục Cương hiểu rõ, ăn ý dẫn sư đệ vào trong tĩnh thất, đóng cửa phòng, tiếng ồn ào tựa như thủy triều ngoài cửa bị ngăn cách lại.

"Sư huynh, nhìn thứ này xem"

Lương Cừ bước lên trước một bước, đặt hộp gỗ lên trên bàn rồi mở ra.

Một lưỡi đao nằm bên trong miếng vải đen, phiếm màu xanh thẫm.

Lục Cương cầm lưỡi đao này lên, cũng quan sát dưới ánh nắng.

"Thuỷ trầm kim! Tiểu sư đệ kiếm đâu ra vậy?"

"Tìm thấy dưới nước"

Lại là ở dưới nước!

Lục Cương tặc lưỡi, sao hắn cứ cảm thấy đồ tốt dưới nước đều bị sư đệ nhà mình lấy đi cả?

Sống ở huyện Bình Dương bao năm nay, Lục Cương chưa thấy ai dựa vào việc xuống nước vớt đồ mà phát tài như hắn, nhưng hết lần này tới lần khác, Lương Cừ lại vớt về một cái rồi lại một cái.

Bình Luận (0)
Comment